Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3466 - Chương 3466: Màu Vàng Kim

Chương 3466: Màu Vàng Kim Chương 3466: Màu Vàng Kim

CHƯƠNG 3466

MÀU VÀNG KIM

Cố Trần đột nhiên lấy ra màn thầu trong ngực, y nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó lặng lẽ đút vào túi của Vân Chấn đang ngủ bên cạnh

sau đó, y cầm một hòn đá nhọn bên cạnh lên cứa vào cổ tay trái

Cố Trần nhìn bầu trời bao la, đây có lẽ là kết cục tốt nhất của y trong cuộc đời hỏng bét này…

Khi Cố Trần tỉnh lại, y đã ở trong một căn phòng nhỏ

Cố Trần nhìn bốn phía, có chút mờ mịt

đây là đâu?

Dường như nghĩ đến cái gì, y mãnh liệt nhìn tay trái của mình, tay trái đã được băng bó kỹ

chính mình không chết?

Cố Trần đột nhiên ngồi dậy

lúc này, một lão giả đi đến, lão nhìn thoáng qua Cố Trần, sau đó nói:

- Tỉnh rồi?

Cố Trần mặt mũi tràn đầy nghi hoặc:

- Lão… lão tiên sinh, nơi này là?

Lão giả lãnh đạm nói:

- Nơi này là Huyền Y Diêm, lúc trước có người đưa ngươi đến nơi này, hiện tại, thương thế của ngươi đã lành, à đúng rồi, tiền thuốc men đã thanh toán rồi

Cố Trần vẫn như cũ lơ ngơ

là ai đưa chính mình tới nơi này?

Y còn muốn hỏi, lão giả đã đi ra ngoài

dường như nghĩ đến cái gì, Cố Trần xuống giường liền chạy ra ngoài, y chạy như điên, chạy qua phố xá sầm uất, chạy qua ngoại ô, chạy qua đồng ruộng, cuối cùng, y chạy tới trước một căn nhà cũ, cửa căn nhà cũ là đóng, chẳng qua hết sức tàn phá, cùng không có gì khác biệt

y giựt giựt cổ họng, sau đó đưa tay phải run rẩy đẩy ra trạch viện môn, sau khi cửa mở ra, trong đình viện, một lão giả đang quơ nắm đấm, quyền phong gào thét, mạnh mẽ uy phong, mà ở đằng sau đình viện, một bà lão đang ngồi xổm rửa rau

nhìn một màn trước mắt này, Cố Trần đột nhiên hung hăng dùng sức nhéo mặt mình, khi phát giác được đau đớn truyền tới từ trên mặt, nước mắt trong mắt của y thoáng cái liền trào ra…

Mà lúc này, lão giả cùng với bà lão trong sân cũng nhìn thấy y…

Qua rất lâu

Cố Trần đi tới trên đường, y vào giờ phút này, còn phảng phất giống như đang nằm mơ

chính mình sống sót!

Cha cũng không chết!

Hết thảy đều vẫn còn!

Y vẫn cảm thấy có chút không chân thực, y lại hung ác nhéo bắp đùi của mình, khiến y đau đến nhếch miệng

rất nhanh, y đi tới Quan Huyền học viện

bởi vì lúc ăn cơm vừa rồi, cha y nói với y, hiện tại Quan Huyền học viện đang chiêu học viên, có thể đến xem thử…

Khi y thấy cửa lớn Quan Huyền học viện, lập tức cực kỳ chấn động, cửa lớn rộng chừng trăm trượng, cao tới mấy chục trượng, cực kỳ hùng vĩ, so với Đệ Nhất học viện không biết còn hùng vĩ hơn gấp bao nhiêu lần

lúc này nơi này đã đầy ắp người

đều là tới muốn gia nhập Quan Huyền học viện!

Cố Trần đi theo đám người đi vào trong học viện, qua cửa lớn, chính là đi vào trong một mảnh diễn võ trường to lớn, toàn bộ diễn võ trường này đều là do đá xanh to lớn lát thành, dài rộng mấy vạn trượng, ở chính giữa kia, có một pho tượng. Pho tượng này chính là Diệp Quan!

Vào lúc thấy pho tượng Diệp Quan, Cố Trần lập tức như giật điện đứng ở tại chỗ, sau một khắc, y đột nhiên chạy tới trước pho tượng mấy chục trượng, y ngửa đầu nhìn chằm chằm pho tượng, dần dần, thân thể của y bắt đầu run rẩy

đột nhiên, y cái gì cũng đều hiểu

nam tử gặp phải ở tửu quán cùng với Tiên Các Thương Hội lúc trước kia, lại chính là Quan Đế…

Cố Trần đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu thật sâu…

Mà lúc này, Diệp Quan cùng với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang dạo phố

bây giờ Đệ Nhất Thành bởi vì duyên cớ Quan Huyền học viện, mỗi ngày đều có mấy chục vạn người tràn vào, cực kỳ náo nhiệt, cũng may tòa thành này ban đầu liền kiến tạo cực lớn, bằng không, thật đúng là không chứa được nhiều người như vậy

tướng mạo của Diệp Quan tự nhiên không cần phải nói, có thể nói là kế thừa hoàn mỹ ưu điểm tốt nhất của phụ mẫu, mặc một bộ áo bào trắng, bên hông thắt một chiếc đai lưng ngọc màu tím, thật sự là phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú phong lưu

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh hắn cũng là tú lệ vô song, hai người đi cùng một chỗ, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt

đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên ngừng lại

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía hắn:

- Làm sao??

Diệp Quan cau mày:

- Trong thức hải của ta nhiều thêm một sợi đồ vật

nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một sợi khí thể màu vàng kim xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi nghi hoặc một chút:

- Đây là?

Diệp Quan nói khẽ:

- Đây là Tín Ngưỡng lực!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kinh ngạc:

- Màu vàng kim?

Diệp Quan cũng là hơi nghi hoặc một chút, bởi vì Tín Ngưỡng lực trước đó là như huyền khí, trong suốt không màu, nhưng vào giờ phút này, hắn lại đột nhiên đạt được một sợi Tín Ngưỡng lực màu vàng kim như thế

cái quái gì đây?

Diệp Quan nắm sợi Tín Ngưỡng lực màu vàng kim đó, cẩn thận cảm thụ một thoáng, rất nhanh, hắn ngạc nhiên nói:

- Là y!!

Bình Luận (0)
Comment