Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3539 - Chương 3539: Không Trốn Thoát Được

Chương 3539: Không Trốn Thoát Được Chương 3539: Không Trốn Thoát Được

CHƯƠNG 3539

KHÔNG TRỐN THOÁT ĐƯỢC

tôn thần linh tướng phía dưới kia trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng chui vào bên trong trận pháp, tiếp theo, tòa trận pháp kia áp súc thành một chùm sáng bay vào trong đại điện, cuối cùng vững vàng rơi ở trong tay nam tử trung niên

nam tử trung niên nhìn thoáng qua chùm sáng trong tay, sau đó đưa cho Diệp Quan

Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, chùm sáng kia rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, mặc dù chỉ là một chùm sáng, nhưng trong đó lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ

liên tưởng đến sự mạnh mẽ của tôn thần linh tướng lúc trước kia, Diệp Quan đột nhiên có chút hiếu kỳ, hắn nhìn về phía nam tử trung niên:

- Tiền bối, lúc trước Thiên Cực Tông thế nhưng là gặp phải cường địch gì?

Nam tử trung niên khẽ gật đầu:

- Cái thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, cá bé đụng phải cá lớn, chỉ có thể nói là vận khí không tốt… nói một cách đơn giản, thực lực yếu hơn

Diệp Quan khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ

nam tử trung niên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, cười nói:

- Ta còn có một chút thực lực, cần ta giúp ngươi một tay chạy trốn không?

Diệp Quan lại là lắc đầu:

- Không trốn thoát

bên ngoài chính là Cựu Thổ

hiện tại địch nhân của hắn không chỉ là Toại Minh văn minh, còn có Cựu Thổ văn minh cùng với Vĩnh Sinh văn minh…

Làm sao trốn?

Không thể không nói, nữ nhân kia xác thực lợi hại!

Ttrong nháy mắt liền đẩy hắn vào tuyệt cảnh!!

Vừa nghĩ tới ba nền văn minh hợp lại giết hắn, hắn cũng có chút tê cả da đầu…

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Quan:

- Tiểu hữu, bảo trọng

nói xong, thân thể của nam tử trở nên mờ đi, nam tử nhìn về phía chân trời bên ngoài, nhìn thế giới bên ngoài, trong mắt của nam tử nổi lên vẻ phức tạp, từng có lúc, nam tử cũng là hăng hái, muốn mang theo Thiên Cực Tông đi tranh đoạt Thần Vương Tọa bên trong truyền thuyết kia, muốn trở thành Vũ Trụ Cộng Chủ…kia

Nhưng mà càng đi lên cao, nam tử mới hiểu được, con đường kia có khó đi cỡ nào

bây giờ, hết thảy đều đã qua

nam tử trung niên đột nhiên nở nụ cười, bởi vì nam tử cũng không hối hận, mặc dù không có đi đến cuối con đường kia, thế nhưng, nam tử đã từng nỗ lực, cho nên, cũng không có cái gì phải hối hận…

Diệp Quan hơi hơi thi lễ, sau khi đợi nam tử trung niên hoàn toàn biến mất, trong mắt hắn lóe lên một vệt phức tạp, sau đó quay người đi ra bên ngoài

Diệp Quan đi ra bên ngoài đại điện, lúc này, cường giả Vĩnh Sinh văn minh cùng với Cựu Thổ văn minh đã ngăn ở trước cửa đại điện, mười mấy người đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt không che giấu sát ý cùng với lửa giận chút nào

Diệp Quan liếc mắt nhìn mấy người, sau một khắc, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời

một vị lão giả trong đó đột nhiên giận dữ:

- Muốn chạy trốn?

Nói xong, lão đột nhiên phóng lên tận trời, trực tiếp hung hăng đánh tới Diệp Quan

ở chân trời, Diệp Quan đưa tay chính là chém xuống một kiếm, ầm!!

Theo một đạo kiếm quang bộc phát ra, vị lão giả kia trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Quan chém xuống, vừa hạ xuống, đầu lão chính là nứt ra một cái lỗ, máu tươi trào ra

lão giả tức đến sắc mặt tái xanh:

- Ngăn lại hắn, ngăn lại hắn

những người còn lại dồn dập vọt tới Diệp Quan phía chân trời

mà Diệp Quan thì đi thẳng tới Thiên Đô Thành…

Tháp nhỏ hơi nghi hoặc một chút:

- Tiểu gia hỏa, ngươi chạy đến nơi đó làm cái gì?

Diệp Quan bình tĩnh nói:

- Chúng ta không trốn thoát được

Tháp nhỏ nói:

- Như vậy cũng không nên tới đó… tới đó, không phải tự chui đầu vào lưới sao?

Diệp Quan không nói gì, hắn trực tiếp đi vào bên trong thành, mà sau lưng hắn, mười mấy người kia đã đuổi tới, nhìn thấy Diệp Quan thế mà chạy trốn tới Thiên Đô Thành đến, mười mấy người cũng là có chút mộng, tên gia hỏa này là có ý gì?

Diệp Quan chậm rãi đi vào trong thành, đi không được bao lâu, hắn ngừng lại, ở trước mặt hắn bên ngoài hơn mười trượng, nơi đó có một quán trà nhỏ, bên ngoài quán trà trưng bày mấy cái bàn lộ thiên, trước một cái bàn trong đó có một nữ tử mặc váy đen đang ngồi

nữ tử tóc dài xõa vai, tuyệt sắc tự nhiên, nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn trà, hai tay bưng một ly trà để vào bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như đang thưởng thức mùi vị chén phàm trà này

Diệp Quan trực tiếp đi tới, hắn ngồi ở trước mặt nữ tử, cũng không nói chuyện, cầm lấy ấm trà trên bàn liền rót cho mình một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch

nữ tử đột nhiên mở hai mắt ra nhìn về phía hắn, nói:

- Mùi vị như thế nào?

Thanh âm của nàng có chút lạnh, tựa như nước hàn tuyền vậy

Diệp Quan nói:

- Không có cảm giác được

nữ tử nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt của nàng phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người:

Bình Luận (0)
Comment