CHƯƠNG 3541
NÊN CÓ TÂM PHÒNG BỊ NGƯỜI
“Theo ta được biết, Huyền Hư đối đãi với ngươi không tệ, không chỉ cho ngươi Đế Mạch cực phẩm, còn mang ngươi đi tới bí cảnh tiên phủ thăm dò, ngươi vì sao muốn lấy oán trả ơn?”
Diệp Quan nói:
- Nếu như ta nói, tất cả những thứ này đều là một cái bẫy, ngươi có tin không?
Khâu Nghiệt híp hai mắt lại:
- Ngươi là muốn nói, y không phải ngươi giết?
Diệp Quan gật đầu:
- Xác thực không phải ta giết
- Chê cười!
Khâu Nghiệt giận quá thành cười:
- Không phải ngươi giết, kiếm của ngươi vì sao ở trong cơ thể y, cơ giáp của y vì sao ở trên thân thể ngươi? Còn có, y hết thảy chỉ có ba đầu Đế Mạch cực phẩm, như vậy ba đầu Đế Mạch cực phẩm kia bây giờ đang ở trên người ngươi đúng không?
Diệp Quan yên lặng
- Mẹ nó!
Tháp nhỏ đột nhiên cả giận nói:
- Tên kia sở dĩ cho ngươi Đế Mạch cực phẩm cùng với cơ giáp, hoá ra là bởi vì thế này
Diệp Quan nhìn về phía Khâu Nghiệt, cười nói:
- Y đúng là tự sát
- Càn rỡ!
Khâu Nghiệt đột nhiên gầm lên giận dữ, lão vừa rống, một cỗ khí tức đáng sợ bao phủ mà xuống từ chân trời, mặc dù cỗ khí tức này cực kỳ khủng bố, nhưng lại chỉ nhằm vào một mình Diệp Quan, bởi vậy, tất cả mọi người bốn phía không cảm giác được cỗ khí tức này, chỉ có Diệp Quan có thể cảm nhận được!
Diệp Quan khẽ động tâm niệm, một đạo kiếm thế bộc phát ra, mạnh mẽ chặn lại cỗ uy áp khí tức kia
nhìn thấy Diệp Quan dựa vào kiếm thế liền ngăn trở uy áp của chính mình, Khâu Nghiệt híp hai mắt lại
Diệp Quan chậm rãi đi ra:
- Mục Huyền Hư kia đúng là tự sát, về phần tự sát vì nguyên nhân gì…
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim một bên:
- Vị Toại cô nương này hẳn là rõ ràng hơn so với ta
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói:
- Diệp công tử có chứng cứ sao?
- Đương nhiên là có!
Diệp Quan nở nụ cười, nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một quả cầu xuất hiện ở trong tay hắn:
- Toại Cổ Kim cô nương, ngươi hẳn không biết đây là vật gì, để ta nói cho ngươi, đây là một loại đồ vật mẹ ta phát minh, gọi là dụng cụ ghi chép!!
- Mẹ nó!!
Tháp nhỏ đột nhiên kích động nói:
- Con mẹ nó, ngươi… tiểu tử ngươi lúc trước hỏi ta vật này… ta cho rằng ngươi là muốn ghi chép luận võ tại Thánh Võ Tháp… không nghĩ tới, ngươi lại là vì làm chuyện này, ngươi, ngươi từ lúc mới bắt đầu liền hoài nghi vị Mục Huyền Hư kia?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Tháp nhỏ tràn đầy nghi hoặc:
- Ngươi tại sao lại hoài nghi y?
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Ngay từ đầu ta cũng không có hoài nghi y, nhưng sau này lúc y cho ta Đế Mạch cực phẩm, ta liền cảm thấy không thích hợp, phải biết, loại người có thân phận như Ung Chủ, Đế Mạch cực phẩm trên người cũng chỉ có mấy đầu, đủ thấy Đế Nguyên cực phẩm này cực kỳ trân quý, mà y không cần suy nghĩ liền đưa ta… Tháp Gia, ngươi cảm thấy chuyện này bình thường sao?
Tháp nhỏ nói:
- Chỉ bởi vì vậy?
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Dĩ nhiên không phải, Tháp Gia, ngươi phải hiểu được, đối thủ của ta là người nào? Là người thông minh nhất Toại Minh văn minh này, người thông minh như vậy, muốn nhằm vào ta, làm sao có thể chỉ phái loại nha đầu ngốc như Hách Nhi tới? Cho nên, lúc ấy ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy…
Tháp nhỏ nói:
- Cho nên, ngươi hoài nghi Mục Huyền Hư?
Diệp Quan gật đầu:
- Lúc kia, người nào tiếp cận ta, người đó liền có hiềm nghi lớn nhất, mặc dù Mục Huyền Hư lúc tiếp cận ta, lý do động cơ đều hết sức đầy đủ, đặc biệt là lúc Mục Huyền Hư nói Cựu Thổ văn minh đã biết âm mưu của Toại Minh văn minh… quả thật là hợp tình hợp lý, cho dù là ta cũng cảm thấy không có mao bệnh, dù sao, Cựu Thổ văn minh có thể sinh tồn ở nơi đây nhiều năm như vậy, làm sao lại tuỳ tiện bị Toại Minh văn minh hãm hại? Nhưng ở sâu trong nội tâm ta vẫn như cũ có lòng đề phòng đối với y…
Tháp nhỏ nói:
- Vì sao?
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Rất đơn giản, ý muốn hại người không thể có, nhưng nên có tâm phòng bị người
Tháp nhỏ run giọng nói:
- Ngươi khi đó không phải hết sức tin tưởng tiểu gia hỏa Thiên Thần kia sao??
Diệp Quan lắc đầu:
- Tình cảnh không giống nhau, hơn nữa… ngay từ đầu, ta cũng không có hết sức tin tưởng Thiên Thần
Tháp nhỏ: "…"
Thiên Thần: "…"
Diệp Quan chậm rãi mở tay phải ra, dụng cụ ghi chép kia bay lên, một đạo màn sáng bắn ra, bên trong màn sáng, ghi chép hết thảy hình ảnh hắn cùng với Mục Huyền Hư từ Thiên Đô Thành đi đến toà tiên phủ di tích kia, khi nhìn thấy Mục Huyền Hư tự sát, giữa thiên địa đột nhiên yên tĩnh trở lại
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim ngồi cách đó không xa: