CHƯƠNG 3606
KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ
nhưng thân thể hai người đều cứng đờ
sau một hồi
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn:
- Tiến vào rồi?
Diệp Quan nói:
- Chỉ có một chút…
Toại Cổ Kim thở dài một hơi:
- Chỉ một chút cũng không tính…
- Diệp Quan: "…"
Qua rất lâu, cả hai đều mặc quần áo xong
Diệp Quan ngồi ở một bên, tuy đã bình phục nhiều nhưng trông vẫn còn mệt mỏi
Toại Cổ Kim ngồi ở đối diện hắn cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng. Hai người đều không nói gì
lại qua một hồi lâu, Toại Cổ Kim nói:
- Hôm nay chuyện gì cũng không có phát sinh
Diệp Quan không nói lời nào
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn:
- Có nghe hay không??
Diệp Quan vẫn là không nói lời nào
Toại Cổ Kim có chút phẫn nộ, Diệp Quan lúc này nói:
- Toại cô nương, chúng ta đi thôi
nói xong, hắn đứng dậy đi ra bên ngoài
Toại Cổ Kim sau khi nhìn hắn một lát, đứng dậy đi theo
sau khi đi ra đại điện đồng cổ, Diệp Quan nhìn về phía chân trời, hít một hơi thật sâu, vừa rồi thật sự giống như một giấc mộng
Diệp Quan nói:
- Toại cô nương, đó là huyết dịch gì??
Nghe được Diệp Quan nói đến huyết dịch kia, vẻ mặt của Toại Cổ Kim lập tức trở nên có chút không tự nhiên, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói lời nào
Diệp Quan đối với huyết dịch kia rất là tò mò, bởi vì huyết dịch kia lại có thể cùng với Phong Ma huyết mạch, Phàm Nhân huyết mạch còn có Viêm Hoàng huyết mạch giằng co lâu như vậy… hơn nữa, chẳng qua là một giọt máu, nếu như nhiều hơn một ít, vậy sẽ khủng bố cỡ nào?
Không có nghe được Toại Cổ Kim trả lời, hắn quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim mặt không chút thay đổi nói:
- Không biết
Diệp Quan tự nhiên biết nàng là bởi vì duyên cớ gì mà tránh xa người ngàn dặm như thế, hắn nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Toại Cổ Kim, nói khẽ:
- Toại cô nương, ta biết ý tứ của ngươi, ngươi nói mọi thứ vừa rồi đều chưa từng xảy ra… vậy theo ý ngươi, chuyện gì cũng chưa có xảy ra. Chẳng qua là, ta hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hòa hợp như trước, giống như bạn bè vậy…
Tiểu Hồn: "…"
Toại Cổ Kim không nói gì, chẳng qua là nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt bình tĩnh như ao nước đọng
Diệp Quan vội nói:
- Ngươi nói như thế nào thì như thế đó, ta đều nghe theo ngươi
Toại Cổ Kim thu hồi ánh mắt:
- Huyết dịch kia không phải huyết dịch bình thường…
Nói xong, nàng mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn trữ vật lúc trước kia xuất hiện ở trong tay nàng, nàng đưa nhẫn trữ vật cho Diệp Quan:
- Có thể phá phong ấn này không?
Diệp Quan gật đầu:
- Có thể
nói xong, hắn lấy ra Thanh Huyền kiếm chĩa vào nhẫn trữ vật, hắn nhẹ nhàng đâm một cái, lực lượng phong ấn thần bí trong nhẫn trữ vật lập tức biến mất không thấy gì nữa
thần thức của hai người tràn vào trong đó, lập tức đều là sửng sốt
Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, một khối đồng ấn lớn chừng bàn tay rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, phía dưới đồng ấn có bốn chữ: Vũ Trụ Cộng Chủ
Vũ Trụ Cộng Chủ?
Diệp Quan cùng với Toại Cổ Kim đều là sửng sốt
Diệp Quan có chút hưng phấn nói:
- Đây là Vũ Trụ Cộng Chủ Ấn?
Toại Cổ Kim liếc mắt đánh giá khối đồng ấn này, nhìn từ bề ngoài, nhìn không ra chỗ đặc thù gì, cũng không có bất kỳ năng lượng ba động gì
Toại Cổ Kim nói:
- Để ta nhìn một chút
Diệp Quan không có chút do dự nào, trực tiếp đưa ấn kia cho nàng, lúc nàng tiếp nhận ấn nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó một lần nữa quan sát tỉ mỉ đồng ấn trong tay, thần thức của nàng tràn vào trong đó, nhưng lại giống như châm rơi biển cả, vô thanh vô tức tan biến
trong mắt nàng lóe lên một tia kinh ngạc cùng với nghi hoặc
Diệp Quan nói:
- Đáng tiếc không hỏi vị nam tử thần bí vừa rồi… cũng không đúng, ta nhớ được đối phương nói, đối phương là một vị Thủ Ấn Giả, nói một cách khác, đối phương thủ chính là ấn này
Toại Cổ Kim nhìn về phía hắn:
- Vậy đối phương vì sao lại trực tiếp rời đi?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Liệu có một loại khả năng hay không, đối phương quên bên trong đại điện đồng cổ này có ấn cùng với giọt máu đặc thù kia??
Toại Cổ Kim yên lặng, bởi vì hoàn toàn có khả năng này, người kia thoạt nhìn liền có chút không bình thường, hơn nữa, trí nhớ cũng tàn khuyết không đầy đủ…
Toại Cổ Kim cúi đầu nhìn về phía ấn trong tay, nàng sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Diệp Quan:
- Ấn này cho ta, được không?
Diệp Quan cười nói:
- Được
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn:
- Ta nói là cho ta
Diệp Quan gật đầu:
- Ta nói không có vấn đề
Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói lời nào
Diệp Quan giờ mới hiểu được ý tứ của nàng, cười nói:
- Toại cô nương, hiện tại còn chưa xác định nó có phải Vũ Trụ Cộng Chủ Ấn hay không, coi như đúng, chỉ cần ngươi muốn, vậy thì cứ lấy đi