Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 363 - Chương 363: Cút Xuống Đây

Chương 363: Cút Xuống Đây Chương 363: Cút Xuống Đây

CHƯƠNG 363

CÚT XUỐNG ĐÂY

Ngao Thiên Thiên phất phất tay, những Thiên Long đó lập tức hóa thành hình người rơi vào trên trụ đá sau lưng đám người Diệp Quan!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Lục Thiên lạnh xuống trong nháy mắt, y nhìn chằm chằm Ngao Thiên Thiên: "Thiên Thiên cô nương, đây là lựa chọn của Thiên Long nhất tộc các ngươi sao?"

Ngao Thiên Thiên mỉm cười: "Đúng!"

Lục Thiên gật đầu, cười khẽ: "Tốt, cực tốt!"

Thanh âm rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của y!

Đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang rơi vào bên trên Sinh Tử đài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiên, cười nói: "Trận chiến ngày đó, không thể giết ngươi, thực sự tiếc nuối, đến đây, cũng không cần chờ hai tháng sau, chúng ta vào giờ phút này liền sớm quyết đấu, được chứ?"

Sớm quyết đấu!

Lục Thiên đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên giáng xuống từ trên trời: "Ngươi rất biết đánh nhau sao?"

Răng rắc!

Thời không nứt ra, một vị thiếu niên chậm rãi đi ra!

"Học trưởng Ngộ Minh!"

Giữa sân, có đệ tử Võ viện đột nhiên kinh hô!

Hạng ba Võ bảng!

Tại Võ viện, có một cái võ bảng, cái võ bảng này, xếp hạng theo thực lực, mà vị Ngộ Minh này, xếp hạng ba!

Mà y vào mấy năm trước liền rời khỏi học viện, đi đến Hư Chân thế giới trong truyền thuyết, mọi người cũng không nghĩ tới, y vậy mà chạy về!

Nhìn thấy Ngộ Minh trở về, một đám đệ tử Võ viện sau lưng Lục Thiên trực tiếp sôi trào!

Ngộ Minh rơi vào ngoài mười trượng trước mặt Diệp Quan, y nhìn chằm chằm Diệp Quan, ánh mắt băng lãnh: "Kiếm Tông các ngươi không phải muốn chiến sao? Tới chiến, ta là người đầu tiên, sinh tử chiến!"

"Chiến!"

Lúc này, một đám đệ tử Võ viện sau lưng Lục Thiên lập tức cùng nhau rống lên, mà sau lưng bọn họ, những đệ tử thế gia cùng với tông môn cũng là vào thời khắc này cùng nhau rống lên!

"Chiến!"

Tiếng như lôi minh, xông thẳng lên trời, rung khắp thiên địa!

Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Tào Bạch: "Tào huynh, sinh tử chiến, có cần đi theo quy trình gì không?"

Tào Bạch nói: "Không cần đi theo quy trình, lên Sinh Tử đài, chính là sinh tử chiến!"

Diệp Quan gật đầu, hắn nhìn về phía Ngộ Minh, đột nhiên, hắn trực tiếp tan biến ở tại chỗ!

Xùy!

Một sợi kiếm quang chợt lóe lên từ giữa sân!

Tốc độ nhanh chóng, vô số người giữa sân đều không thấy rõ!

Nhìn thấy tốc độ của Diệp Quan nhanh như vậy, Ngộ Minh lập tức híp hai mắt lại, trong mắt lóe lên một vệt chấn kinh, y không nghĩ tới tốc độ của vị Kiếm Tu trước mắt này vậy mà nhanh như thế, không dám khinh thường, y đột nhiên lui về sau một bước, lui một bước này, thân thể của y trực tiếp trở nên mờ đi!

Xoạt! Một kiếm của Diệp Quan vậy mà đâm vào không khí!

Ở trong nháy mắt đâm vào không khí, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Quan, mà Diệp Quan cũng không có quay người, cùng lúc đó, một thanh kiếm vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng bóng người kia!

Chuôi kiếm này mới là sát chiêu!

Đồng tử của Ngộ Minh bỗng nhiên co rụt lại, y không nghĩ tới, thiếu niên trước mắt này vậy mà dự đoán trước đấu pháp của t, không dám khinh thường, hai tay của y mãnh liệt đè ép xuống.

Oanh! Trong nháy mắt, không gian bốn phía y trực tiếp hóa thành một cái lồng giam bảo hộ chính mình!

Xoạt! Kiếm của Diệp Quan đâm vào lồng giam, tốc độ trở nên chậm trong nháy mắt, mà lúc này, Ngộ Minh đã xuất hiện ở bên phải bên ngoài hơn mười trượng, nhưng y vừa dừng lại, không gian giữa trán y trực tiếp nứt ra, một thanh kiếm đâm ra!

Trong lòng Ngộ Minh hoảng hốt, hai tay của y đột nhiên chắp lại ở phía trước, trên hai tay, ánh vàng lấp lánh!

Oanh! Ánh vàng đánh thẳng vào phi kiếm của Diệp Quan, nhưng lúc này, không gian trên đỉnh đầu y đột nhiên nứt ra, lại là một thanh phi kiếm đâm xuống dưới!

Đồng tử của Ngộ Minh trong nháy mắt co lại thành hình cây kim, y đột nhiên giẫm chân phải vào mặt đất: "Thiên Địa pháp tướng!"

Oanh! Một vệt ánh vàng đột nhiên phóng lên tận trời từ trong cơ thể y, trong chớp mắt, một cỗ hư ảnh to lớn màu vàng kim hiện lên ở đỉnh đầu y, cỗ Thiên Địa pháp tướng này trực tiếp dùng một tay kéo lại phi kiếm của Diệp Quan!

Thiên Địa pháp tướng!

Thần thông chi thuật, hơn nữa, ít nhất là thần thông chi thuật cấp Thần giai!

Nhưng vào lúc này, ở trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Quan đột nhiên đi về phía Ngộ Minh, hắn mỗi khi đi một bước về phía Ngộ Minh, không gian bốn phía Ngộ Minh liền sẽ bay ra một thanh phi kiếm!

Ầm! Thiên Địa pháp tướng của Ngộ Minh kịch liệt run lên, vội vàng nhanh chóng lùi lại!

Mà qua trong giây lát, lại là mấy chuôi phi kiếm chém ra!

Ở trong ánh mắt của tất cả mọi người, Ngộ Minh liên tục lui lại, mà cỗ Thiên Địa pháp tướng kia cũng bắt đầu rạn nứt tại thời khắc này!

Kiếm Tu!

Vào giờ khắc này, thần sắc của mọi người trong sân đều trở nên vô cùng ngưng trọng!

Ở phía Kiếm Tông, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quan phía dưới, trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc: "Ngự kiếm chi thuật lại có thể tu luyện tới trình độ như vậy, thật sự lợi hại!"

Tào Bạch gật đầu, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "So với lúc trước, hắn lại mạnh hơn không ít!"

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quan, khóe miệng mỉm cười.

Nam nhân này, lại mạnh lên!

Mà ở phía đối diện, Lục Thiên nhìn Diệp Quan, vẻ mặt lại là rất bình tĩnh!

Oanh! Đúng lúc này, ở trong ánh mắt của tất cả mọi người, cỗ Thiên Địa pháp tướng kia ầm ầm vỡ nát, ở trong nháy mắt pháp tướng vỡ nát, trong lòng Ngộ Minh hoảng hốt, vừa định lui, một thanh kiếm đột nhiên chĩa vào giữa trán y.

Ngộ Minh sững sờ ở tại chỗ!

Bại!

Y không nghĩ tới, y vậy mà bại bởi một vị Kiếm Tu cảnh giới thấp hơn y nhiều!

Diệp Quan nhìn Ngộ Minh, thần sắc bình tĩnh, hắn phất tay áo vung lên, phi kiếm trực giữa trán Ngộ Minh bay trở về đến trước mặt hắn.

Diệp Quan quay người nhìn về phía Thiên Mệnh Chi Nhân, gằn giọng nói: "Không cần chờ hai tháng, Lão Tử hiện tại liền muốn chôn ngươi, cút xuống đây, nhanh một chút cho lão tử!"

----

Bạo chương cảm ơn đạo hữu linhvb25 đẩy 600 kim phiếu

Bình Luận (0)
Comment