CHƯƠNG 3643
MẤT CẢ CHÌ LẪN CHÀI
Toại Cổ Kim cuối cùng cũng mang theo toàn bộ Cựu Thổ cùng với Chung Chủ Thần Tọa rời đi mảnh tinh vân này, mà ở cuối tầm mắt bọn hắn, là một mảnh màn nước, bọn hắn tiếp tục đi tới
có vài người quay đầu nhìn thoáng qua, vào lúc thấy vô số khuôn mặt máu gào thét kia, sýt nữa bị dọa đến ngất đi, bên trong một mảnh tinh vân, lít nha lít nhít khuôn mặt máu, chúng nó đông nghịt, đều là diện mạo dữ tợn, gào thét, gầm thét, phảng phất như địa ngục
Đại Đạo Ba Ngàn Kiếp, mỗi một kiếp đều là đẫm máu, đều là do vô số sinh mệnh chồng chất mà thành
như chủ nhân Đại Đạo bút nói, nếu như không có huyết mạch Dương gia, chỉ cần một kiếp, là có thể táng diệt tất cả mọi người giữa sân, nhưng bởi vì có huyết mạch Dương gia, kiếp ở nơi đây, tất cả đều là sâu kiến
nhân quả thế gian có lớn hơn nữa, cũng không hơn được huyết mạch Dương gia
rất nhanh, Toại Cổ Kim mang theo tất cả mọi người xuyên qua mảnh màn nước kia, mà sau khi rời đi mảnh màn nước kia, tất cả mọi người quay đầu nhìn lên, tất cả mọi người ngẩn người tại chỗ. Sau lưng bọn họ, là một vùng biển, mà vừa rồi, bọn hắn chính là từ bên trong một giọt nước trong vùng biển này đi ra…
Vào giờ khắc này, nhận biết của tất cả mọi người hoàn toàn bị phá vỡ
loại cảm giác cao cao tại thượng cùng với ưu việt đã từng làm văn minh chí cao vũ trụ hạ diện kia, tại thời khắc này không còn sót lại chút gì
chỉ có vẻ mặt của Toại Cổ Kim rất bình tĩnh
rất nhanh, mọi người chậm rãi tan biến ở phía xa, mà vào lúc sắp hoàn toàn tan biến ở phía xa, Toại Cổ Kim quay đầu nhìn thoáng qua…
Ở phía dưới, chủ nhân Đại Đạo bút yên lặng không nói, sắc mặt của y vẫn như cũ rất khó coi, tựa như táo bón
lần này, thật sự là mất cả chì lẫn chài
y cùng với Diệp Quan đều thua
người thắng lớn nhất là Toại Cổ Kim… không đúng!
Chủ nhân Đại Đạo bút không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đột nhiên khẽ biến, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trên tinh vân kia, vẻ mặt dần dần trắng bệch…
Ở một bên khác. Diệp Quan lôi kéo Nhất Niệm chậm rãi đi về phía nơi xa
cô cô đã rời đi
tại thời điểm rời đi, cái gì cũng không có nói
Nhất Niệm bây giờ đã không còn ngụy trang chính mình nữa, nàng ôm cánh tay Diệp Quan, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc
thần sắc của Diệp Quan cũng là dễ dàng trước nay chưa từng có, vào giờ khắc này, hắn phảng phất như tháo xuống gánh nặng ngàn cần
- Tướng công, ta phải đi rồi
Nhất Niệm đột nhiên mở miệng
Diệp Quan sửng sốt, hắn nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười nói:
- Ta muốn đi cùng với cô cô
Diệp Quan yên lặng
Nhất Niệm lập tức có chút khẩn trương:
- Ta là rất muốn ở lại bên cạnh ngươi, thế nhưng, ta không muốn trở thành bình hoa của ngươi
Diệp Quan dừng bước lại, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ Nhất Niệm, ôn nhu nói:
- Ngươi không cần sống vì ta, ngươi cũng có thể sống theo ý nghĩ của chính mình
Nhất Niệm trừng mắt nói:
- Ý nghĩ của ta chính là có thể một mực giúp đỡ ngươi
dưới đáy lòng Diệp Quan dâng lên một cỗ cảm xúc không hiểu, hắn không nói gì, nhẹ nhàng ôm Nhất Niệm vào trong ngực
sau một hồi, Nhất Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên miệng Diệp Quan, sau đó xoay người chạy
Diệp Quan vội hỏi:
- Nhất Niệm, ngươi muốn đi đâu?
Nhất Niệm cũng không quay đầu lại:
- Cô cô không cho phép ta nói cho ngươi biết, ta đi đến Chủ Vũ Trụ…
Diệp Quan không nhịn được bật cười
sau khi cười chỉ chốc lát, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trên tinh hà:
- Cha già, cám ơn ngươi
nói xong, hắn quay người rời đi
ở phía trên tinh hà, một vị nam tử mặc áo trắng nở nụ cười
ở bên cạnh y, nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua Diệp Quan rời đi phía dưới, không nói gì
nam tử áo trắng nhìn Diệp Quan rời đi, mỉm cười nói:
- Chúng ta đều là người lạc đường trên cái thế giới này, nhiều khi, chúng ta đều là đang dựa theo phương hướng chính mình nhận định hoặc là phương hướng phụ mẫu đã xác định cho chúng ta… chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến chính mình rốt cuộc là muốn cái gì, càng không có dũng khí để chống lại những trách nhiệm và gánh nặng vốn không phải của mình kia, chỉ có thể âm thầm chịu đựng mọi thứ giống như trâu bò, để rồi ngày càng trở nên không giống chính mình, càng ngày càng đánh mất chính mình…
Nói xong, trên mặt y lộ ra vẻ vui mừng:
- Thanh Nhi, ta rất vui vẻ, thật sự, bởi vì tiểu gia hỏa kia hiểu được ý tứ của ta, đồng thời có dũng khí đi làm chính mình, hắn thông minh hơn so với ta năm đó, cũng dũng cảm hơn so với ta năm đó
Thanh Nhi bình tĩnh nói:
- Bởi vì hắn có một người cha tốt
nam tử áo trắng cười ha hả, y nắm tay Thanh Nhi:
- Kỳ thật, cha của ta cũng không dễ dàng, ta là bởi vì có ngươi bảo hộ, bởi vậy, dù khó khăn thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không bị chết