CHƯƠNG 3693
ĐI RA NGOÀI XÔNG XÁO
Ba vị nữ tử chơi mạt chược lập tức cười hớn hở, nữ tử đầy đặn kia nhìn Thiên Thần, cười nói:
- Thiên Thần, ngươi tới thật đúng lúc, ta mới vừa rồi còn đang thương lượng với mẹ ngươi, muốn giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự! Ngươi cảm thấy thế nào?
Biểu lộ của Thiên Thần cứng đờ, y nhìn về phía Tần nương nương, Tần nương nương mỉm cười không nói
một vị nữ tử trung niên mặc váy dài màu đen bên cạnh nữ tử đầy đặn cười nói:
- Đừng thẹn thùng, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tiểu tử ngươi tuấn tú lịch sự, chỉ cần đi, nhà gái chắc chắc đồng ý!
Ngồi ở bên tay trái Tần nương nương chính là một vị nữ tử chừng ba mươi tuổi, ăn mặc rất đẹp, nàng cười nói:
- Thiên Thần, công ty của Mộc thúc thúc ngươi còn nhận người, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đi làm trợ thủ cho thúc thúc ngươi, ngươi yên tâm, chỗ nào không hiểu, thúc thúc ngươi sẽ dạy ngươi
Thiên Thần cười nói:
- Ba vị a di, hảo ý của các ngươi ta xin tâm lĩnh, ta lần này tới là để từ biệt mẹ ta
Tần nương nương ngừng đánh bài, nàng quay đầu nhìn về phía Thiên Thần, trong mắt mang theo hỏi thăm
Thiên Thần nói:
- Mẹ, ta muốn đi ra ngoài xông xáo
nói xong, y có chút khẩn trương
Tần nương nương sau khi yên lặng một lát, nói:
- Nên vậy
Thiên Thần lập tức thở dài một hơi trong lòng, mà lúc này, Tần nương nương lại nói:
- Đi tìm đại ca ngươi?
Thiên Thần cười nói:
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, Quan ca hắn phát triển quá nhanh, ta cho dù có hắn giúp đỡ, cũng không nhất định có thể đuổi kịp được hắn, nếu như không đuổi kịp hắn, đi theo bên cạnh hắn, vậy liền không có ý nghĩa gì
Tần nương nương quay đầu nhìn về phía Thiên Thần:
- Ngươi muốn đuổi theo hắn?
Thiên Thần gật đầu:
- Dĩ nhiên
Tần nương nương nói:
- Sẽ rất khó
Thiên Thần nhếch miệng cười một tiếng:
- Ta biết
Tần nương nương đánh ra một tấm bài, sau đó nói:
- Đi đi thôi!
Thiên Thần cao hứng nói:
- Tạ ơn mẹ, ta đi đây
Tần nương nương khẽ gật đầu
Thiên Thần xoay người rời đi, mà khi y đi tới cửa, Tần nương nương đột nhiên nói:
- Nhớ kỹ về nhà
- Vâng!
Lúc Thiên Thần nói xong câu đó, cả người đã biến mất không thấy gì nữa
Tần nương nương nhìn về phía ngoài cửa, một lát sau, nàng nở nụ cười. Hài tử lớn lên, cuối cùng là phải ra ngoài tự mình xông xáo
ở đối diện Tần nương nương, nữ tử đầy đặn kia nói:
- Thiên Thần tiểu tử này còn có đại ca?
Tần nương nương gật đầu:
- Nhận
nữ tử đầy đặn hiếu kỳ nói:
- Đại ca hắn làm cái gì?
Tần nương nương nói:
- Mở học viện
nữ tử đầy đặn lập tức cả kinh nói:
- Lại có thể là mở học viện… học viện gì?
- Quan Huyền học viện!
- Xạo vừa thôi…
Thiên Thần vừa rời đi Hệ Ngân Hà, đột nhiên, y cau mày, quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi đó, chẳng biết lúc nào có một vị nam tử đứng đấy
Thiên Thần nhìn nam tử trước mắt, có chút đề phòng:
- Ngươi là?
Nam tử cười nói:
- Ngươi chính là Thiên Thần?
Thiên Thần gật đầu:
- Các hạ là?
Nam tử mỉm cười nói:
- Ta nhận ủy thác tới đón ngươi…
Thiên Thần nghi ngờ nói:
- Người nào??
Nam tử nói:
- Tần các chủ!!
…
Tại Thiên Kiều
như thường ngày, trên Thiên Kiều vẫn rất náo nhiệt, hai phía đều là người bày quầy bán hàng
ngày hôm nay, trên Thiên Kiều tụ tập không ít người, mọi người tụ lại một chỗ, trông mong nhìn bên trái bên phải, giống như là đang chờ người nào
cũng không biết trải qua bao lâu, giữa sân đột nhiên có người nói:
- Từ Chân đã tới
mọi người vội vàng nhìn về phía nơi xa, cách đó không xa, một nữ tử đẩy xe nhỏ chậm rãi đi về phía bên này, nữ tử mặc áo lông trắng tinh, áo lông rất rộng, tay áo rất lớn, mà thân dưới thì là một chiếc quần jean bó sát người, dáng người nàng vốn là cực tốt, mà ở dưới chiếc quần jean này phụ trợ, càng lộ vẻ thon dài uyển chuyển, hừng hực chọc người
nàng còn đội một cái mũ lông xù màu trắng nhạt, hai phía treo hai quả bóng len, trên xe nàng đẩy, trưng bày một số hạt dưa đậu phộng và đồ uống
theo Từ Chân xuất hiện, những người chờ đợi giữa sân kia nhất thời ùa về phía nàng
mọi người trực tiếp bao quanh Từ Chân, mồm năm miệng mười nói, huyên thuyên, rất khó nghe đang nói cái gì
lúc này, Từ Chân đột nhiên len lén liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nàng ôm một đống lớn sách từ phía dưới xe đẩy nhỏ, nhìn thấy những sách kia, những người vây quanh nàng kia lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, sau đó chỉ chốc lát, sách ở trên tay Từ Chân liền bị mọi người quét sạch sành sanh
lúc này, một vị tiểu nữ hài khoảng mười tám tuổi đột nhiên ôm một quyển sách đi đến bên cạnh Từ Chân, nàng lặng lẽ nói:
- Chân tỷ, có thể ký tên cho ta không?
Từ Chân gật đầu cười
tiểu nữ hài vội vàng lấy bút ra, sau đó đưa bút và sách cho Từ Chân, Từ Chân tiếp nhận sách và bút, ký xuống tên của mình