CHƯƠNG 3710
CÓ Ý TỨ
Huyền Nho bỗng nhiên co rụt đồng tử lại, bởi vì gã phát hiện ra, tốc độ kiếm của Diệp Quan thật sự là quá nhanh, gã vậy mà cũng đều không cảm ứng được
ở nơi xa, Đạo Tàng Thiên đột nhiên điểm ra một chỉ, một chỉ này hạ xuống, thời không chỗ đầu ngón tay đột nhiên ngưng tụ thành một khối Huyền Băng
Ầm!
Kiếm của Diệp Quan mạnh mẽ bị định ở tại chỗ!
Đạo Tàng Thiên đột nhiên gầm thét:
- Phá
dứt lời, hai ngón tay gã đột nhiên điểm về phía trước, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp bao phủ kiếm ý của Diệp Quan, liền muốn đập tan kiếm ý
nhưng mà sau một khắc gã lại ngây ngẩn cả người
bởi vì kiếm ý của Diệp Quan ở dưới lực lượng oanh kích kinh khủng của gã, vậy mà không hư hại chút nào
Đạo Tàng Thiên ngơ ngẩn
mà đúng lúc này, gã dường như cảm nhận được cái gì, toàn thân gã đột nhiên rùng mình, một thanh kiếm đã vô thanh vô tức giết tới trước mặt gã, gã còn chưa phản ứng lại, chính là đã trực tiếp đâm vào giữa trán gã
một kiếm này, Diệp Quan vận dụng công năng ẩn nấp của Tháp Gia
ở trong nháy mắt kiếm đâm vào giữa trán Đạo Tàng Thiên, gã mới phát hiện ra thanh kiếm này, thế nhưng, gã vẫn như cũ không cảm giác được thanh kiếm này tồn tại
thanh kiếm này liền tựa như không tồn tại!
So với lực lượng của gã còn hư hơn!
Ngay vào lúc Huyền Nho cho rằng chiến đấu đã kết thúc, trong cơ thể Đạo Tàng Thiên đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh vàng đáng sợ, trong chớp mắt, đạo ánh vàng kia liền bao phủ thiên địa nơi đây
ông!
Cơ hồ là đồng thời, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng từ giữa thiên địa, tiếp theo, đạo ánh vàng kia vậy mà mạnh mẽ trực tiếp bị một kiếm này chém vỡ ra, trong chớp mắt, ánh vàng vạn trượng trong nháy mắt vỡ nát
chẳng qua lúc này, Đạo Tàng Thiên đã lui đến bên ngoài vạn trượng, gã đứng lơ lửng trên không, quanh thân tản ra ánh vàng óng ánh, khí thế vô cùng hung hãn, nhưng vẻ mặt lại rất khó coi
gã thật sự là không nghĩ tới kiếm của Diệp Quan vậy mà khủng bố như thế
hơn nữa, đánh đến bây giờ, gã cũng không biết cảnh giới của Diệp Quan!
Diệp Quan thản nhiên nhìn Đạo Tàng Thiên một cái:
- Đây là Lâm Hư Cảnh? Thật sự là thất vọng
Huyền Nho nhìn thoáng qua Diệp Quan, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, bởi vì y cũng là Lâm Hư Cảnh… dĩ nhiên, y biết Diệp Quan không phải đang nhằm vào y, y chỉ là có chút cảm khái
vốn cho rằng mình cùng với Diệp Quan không sai biệt nhiều, nhưng hiện tại xem ra, thực lực của vị Diệp huynh đi lên từ phía dưới trước mắt này đã vượt xa y
không đúng, y cùng với Diệp Quan căn bản cũng không cùng một cấp bậc
nghe được Diệp Quan, Đạo Tàng Thiên cũng không tức giận, ngược lại là nở nụ cười:
- Thật sự là có ý tứ…
Diệp Quan đưa tay chính là một kiếm
kiếm quang lóe lên
Ầm!!
Đạo Tàng Thiên trực tiếp bị đánh bay đến vạn trượng có hơn, mà gã vừa dừng lại một cái, mười mấy thanh kiếm ý đột nhiên chém bay tới từ giữa thiên địa, tốc độ cực nhanh, hơn nữa, vô thanh vô tức, thần thức căn bản không cảm ứng được
Đạo Tàng Thiên dừng lại híp hai mắt lại, gã không giữ lại nữa, hai tay đột nhiên nắm chặt, một bức hoạ đột nhiên bay ra từ trong cơ thể gã, bức họa kia bao trùm tới, vậy mà trực tiếp thu vào những kiếm ý kia của Diệp Quan, sau đó đập tan!
Vào giờ khắc này, kiếm ý của Diệp Quan trực tiếp bị đập tan!!
Diệp Quan hơi kinh ngạc
thanh âm ngưng trọng của Huyền Nho đột nhiên vang lên từ trong thức hải của Diệp Quan:
- Diệp huynh, vật này chính là thần vật Chí Cao của Đạo Thương nhất mạch, Đạo Thương Đồ, nghe nói bức hoạ này chính là năm đó vị kỳ nhân kia vẽ, có thể thu vũ trụ vào Hư Gian Giới… Hư Gian Giới này chính là thời không đặc thù vị kỳ nhân kia năm đó vì thí nghiệm mà sáng tạo ra, bên trong quỷ dị khủng bố, ngươi phải cẩn thận
Đạo Thương Đồ!
Diệp Quan nhìn về phía bức họa trôi nổi trước mặt Đạo Tàng Thiên kia, họa cũng không lớn, kích thước bình thường, mặt ngoài vẽ một số hoa văn cổ lão, giống như là nếp nhăn, hiện tại bức họa là trạng thái thu hồi, bởi vậy, không nhìn thấy vẽ là cái gì
Đạo Tàng Thiên sau khi tế ra vật này, khí thế cả người lập tức khác biệt
chẳng qua, sắc mặt gã vẫn như cũ khó coi, bởi vì dự định nguyên bản của gã là, trong vòng ba chiêu chém giết Diệp Quan
gã là có tư cách này tự tin, dù sao, gã thế nhưng là thiếu chủ Đạo Thương nhất mạch, bắt đầu từ nhỏ liền được Đạo Thương nhất mạch tỉ mỉ bồi dưỡng, những tài nguyên kia, há lại là những người văn minh cấp thấp phía dưới có thể so sánh?
Nhưng gã không nghĩ tới thực lực của Diệp Quan lại là khủng bố như thế!
Hơn nữa, cảnh giới không hiện ra!
Đạo Tàng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, không nói nhảm, gã đột nhiên đọc thầm chú ngữ