CHƯƠNG 3713
VỠ NÁT
trong nháy mắt liền bao phủ thanh kiếm ý này của Diệp Quan
ở nơi xa, Diệp Quan cau mày, bởi vì hắn phát hiện ra, hắn không cảm giác được mấy thanh kiếm ý kia
đúng lúc này, một đạo cột sáng màu vàng sẫm đột nhiên bao phủ qua từ giữa sân, thẳng đến hắn
Diệp Quan thần sắc bình tĩnh, khẽ động tâm niệm, một thanh trật tự kiếm ý chém bay ra
Ầm ầm!
Đạo cột sáng màu vàng sẫm kia vỡ nát ầm ầm, hóa thành vô số mảnh vỡ năng lượng bắn tung tóe ra, một bóng người liên tục lùi lại từ trong cột sáng màu vàng sẫm vỡ ra này
chính là Đạo Tàng Thiên!
Đạo Tàng Thiên lui trọn vẹn mấy vạn trượng mới dừng lại, mà gã vừa dừng lại một cái, kiện kim giáp gã mặc trên người kia lập tức vỡ nát
không chỉ như thế, thân thể gã cũng đã xuất hiện vết rạn, máu tươi tràn ra từ trong cơ thể
Diệp Quan thấy thế, khẽ lắc đầu:
- Vốn định đánh một trận thật thoải mái, không ngờ ngươi lại yếu như vậy
- Diệp Quan!
Đạo Tàng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, đang muốn nói chuyện, nhưng mà, một thanh kiếm đã vô thanh vô tức giết tới trước mặt gã, trong mắt Đạo Tàng Thiên lóe lên một vệt dữ tợn, gã đột nhiên giơ một ngón tay điểm vào giữa trán chính mình
oanh!!
Đột nhiên, thân thể của gã đón gió căng phồng lên mấy vạn trượng
- Đạo Thương Thần Thông!
Ở một bên, Huyền Nho cả kinh nói
Đạo Thương Thần Thông chi thuật này, chính là thần thông thuật cường đại nhất Đạo Thương nhất mạch, sau khi thi triển ra, có thể thân hóa 'Đạo Thương Thần Thể', tu vi tăng vọt gấp mười lần!!
Đương nhiên, cũng có di chứng, một khi khôi phục bình thường, sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu vô cùng khinh khủng, ở trong lúc đó, người thi triển sẽ yếu như là phàm nhân
bởi vậy, trừ phi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, bằng không, đệ tử Đạo Thương nhất mạch bình thường sẽ không thi triển môn cấm thuật này
Đạo Tàng Thiên sau khi thân hóa 《 Đạo Thương Thần Thể 》, tay phải gã đột nhiên nắm chặt, sau đó trực tiếp hung hăng đập một quyền về phía phiến khu vực thời không chỗ Diệp Quan kia
một quyền này hạ xuống, phảng phất như có một vùng vũ trụ sụp đổ xuống, tất cả mọi người giữa sân cảm nhận được một cỗ lực lượng áp bách đáng sợ
Diệp Quan bình tĩnh nhìn nắm đấm kia rơi xuống, hắn hướng về phía trước bước ra một bước, dưới chân có kiếm quang lướt lên
Xùy!
Kiếm quang lóe lên, phóng lên tận trời
đạo kiếm quang kia của Diệp Quan ở trước mặt nắm đấm che khuất bầu trời kia, lộ ra thật sự là nhỏ bé, như thuyền con trong biển lớn
thế nhưng, ở trong nháy mắt cả hai tiếp xúc, thanh kiếm kia vậy mà mạnh mẽ xuyên thủng bàn tay khổng lồ kia, ngay sau đó, kiếm quang tiến quân thần tốc, đâm vào giữa trán Đạo Tàng Thiên!
oanh!
《 Đạo Thương Thần Thể 》của Đạo Tàng Thiên trực tiếp vỡ nát!
Mà đúng lúc này, lại là một thanh kiếm ý chợt lóe lên từ giữa sân, thẳng đến Đạo Tàng Thiên. Nhưng ngay vào lúc muốn tới gần Đạo Tàng Thiên, một ngón tay đột nhiên ló ra từ thời không trước mặt Đạo Tàng Thiên, sau đó nắm thanh kiếm ý kia, sau một khắc…
Ầm!
Kiếm ý trong nháy mắt bị đập tan
tiếp theo, ngón tay kia nhẹ nhàng điểm về phía phiến thời không khu vực chỗ Diệp Quan
Ầm!!
Kiếm thế thả ra quanh thân Diệp Quan trong nháy mắt vỡ nát, liên tục lùi lại
đây cũng không phải là cường giả Lâm Hư Cảnh, mà là Phá Hư Giả!
Đạo Khiếu!!
Đạo Khiếu trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Đạo Tàng Thiên, lão nhìn chằm chằm Diệp Quan nơi xa:
- Ngươi có phải hay không cho rằng ngươi rất biết đánh nhau?
Dứt lời, lão đưa tay phải ra nhẹ nhàng đè ép đối với Diệp Quan, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên tụ đến từ giữa thiên địa, hung hăng nghiền ép về phía Diệp Quan
nhưng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên chậm rãi truyền đến từ một bên:
- Lấy lớn hiếp nhỏ? Lấn chúng ta không người sao?
Theo đạo thanh âm này hạ xuống, một đạo u quang đột nhiên chợt lóe lên từ giữa sân, cỗ lực lượng kia của Đạo Khiếu trong nháy mắt bị buộc lui
Đạo Khiếu nhíu mày rậm, chậm rãi quay người nhìn về phía nơi xa, nơi đó, một nữ tử chậm rãi đi tới
người tới, chính là Toại Cổ Kim
hôm nay Toại Cổ Kim mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, thanh nhã tú tĩnh, như một gốc thanh liên
nàng chậm rãi đi tới từ nơi xa, tầm mắt một mực ở trên thân Diệp Quan
Diệp Quan cũng đang nhìn nàng
bốn mắt nhìn nhau. Diệp Quan đột nhiên nở nụ cười:
- Đã lâu không gặp
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói:
- Giống như cũng không có quá lâu
Diệp Quan cười ha ha một tiếng
- Thánh Cổ Kim!
Đúng lúc này, Đạo Khiếu ở nơi xa kia đột nhiên nói:
- Ngươi quả nhiên là cùng một bọn với hắn
Toại Cổ Kim quay người nhìn về phía Đạo Khiếu:
- Hẳn là chủ nhân Đại Đạo bút nói cho ngươi
Đạo Khiếu nhìn chằm chằm Thánh Cổ Kim, trong ánh mắt lộ ra băng lãnh cùng với sát ý. Đúng là chủ nhân Đại Đạo bút nói cho lão biết