Tần Liên cùng với Nguyên Chấn liếc mắt nhìn nhau, Tần Liên lắc đầu cười một tiếng:
- Nha đầu, vị công tử kia không phải người bình thường... loại người như hắn, cho dù đặt ở chỗ giao giới Hư Chân, đó cũng là tồn tại chói mắt nhất... hắn làm sao có thể để bụng đối với một phàm nhân?
Nguyệt Nhi thần sắc ảm đạm, hơi hơi cúi đầu
hai người tự nhiên hiểu rõ tâm tư của tiểu nha đầu, Tần Liên nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ của Nguyệt Nhi:
- Ngươi có phải hay không ưa thích vị Diệp công tử kia?
Mặt của Nguyệt Nhi lập tức liền đỏ lên, nàng lắc đầu liên tục:
- Ta chính là cảm thấy... hắn rất là lợi hại...
Tần Liên mỉm cười nói:
- Vị Diệp công tử kia có lai lịch không tầm thường, hơn nữa, tự thân cũng đúng là yêu nghiệt đáng sợ, loại người này, chớ nói ở trong đây, đặt trong toàn vũ trụ cũng đều là người nổi bật... thế nhưng, Nguyệt Nhi ngươi cũng chớ có tự ti, thân phận của ngươi cũng không đơn giản
Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Liên, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc
đúng lúc này, bên ngoài thôn đột nhiên xuất hiện tiếng vó ngựa
hết thảy thôn dân cùng nhau nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một vị nam tử mang theo trên trăm vị Cổ Thần Vệ cùng nhau đi tới
nam tử cầm đầu, chính là Diệp Quan
nhìn thấy Diệp Quan, con mắt của Nguyệt Nhi lập tức phát sáng lên, nàng hưng phấn nói:
- Mẹ, là hắn...
Tần Liên cùng với Nguyên Chấn đều có chút ngoài ý muốn
Diệp Quan đi vào trong thôn, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Nguyên Chấn cầm đầu:
- Thôn trưởng...
Nói xong, hắn nhìn về phía Nguyệt Nhi cách đó không xa, mỉm cười nói:
- Nguyệt Nhi cô nương, lại gặp mặt
Nguyệt Nhi hơi hơi cúi đầu, giữa lông mày không che giấu được vẻ mừng rỡ:
- Ừm...
Diệp Quan nói:
- Nguyệt Nhi cô nương, thôn trưởng, các ngươi đi theo ta đi! Nơi này đã không an toàn!
Nguyệt Nhi nghe được Diệp Quan, lập tức tươi cười rạng rỡ, nàng lôi kéo tay Tần Liên bên cạnh, có chút hưng phấn nói:
- Mẹ, hắn vẫn còn nhớ chúng ta!
Nhìn thấy nữ nhi của mình như vậy, Tần Liên lắc đầu cười khổ
đương nhiên, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, nàng quay đầu nhìn về phía Nguyên Chấn, Nguyên Chấn khẽ gật đầu, y đi ra ngoài, sau đó nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp công tử, ngươi mang theo thôn dân nơi này đi đi
Diệp Quan nhìn Nguyên Chấn:
- Các ngươi không đi?
Nguyên Chấn lắc đầu
Diệp Quan biết đối phương không phải người bình thường, cũng không có cưỡng cầu, mà là nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi vừa định nói chuyện, Tần Liên liền nói:
- Diệp công tử, Nguyệt Nhi nàng còn phải đi đến nơi khác
Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, nói:
- Có cần ta trợ giúp không? ?
Tần Liên lắc đầu
Diệp Quan nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nhìn Diệp Quan một chút, lại nhìn Tần Liên một chút, nàng do dự một chút, sau đó nói:
- Ta đi theo mẹ và cha, nhưng... cám ơn ngươi...
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Không cần khách khí, ngươi tự bảo trọng
Nguyệt Nhi khẽ gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan quay người rời đi
Nguyệt Nhi đột nhiên nói:
- Chờ... một thoáng
Diệp Quan dừng bước lại, quay người nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là lấy dũng khí đi đến trước mặt Diệp Quan, nàng từ trong ngực lấy ra một bọc quần áo nhỏ bỏ vào trong tay Diệp Quan:
- Cái này... cho ngươi
Diệp Quan nhìn về phía bao quần áo, trong bao quần áo là một đôi giày, hắn hơi kinh ngạc
Nguyệt Nhi cúi đầu, run giọng nói:
- Bảo trọng...
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Cảm ơn, ngươi cũng bảo trọng
nói xong, hắn quay người rời đi
rất nhanh, hắn cùng với một đám Cổ Thần Vệ mang theo các thôn dân rời đi
sau khi đám người Diệp Quan đi, Tần Liên quay đầu nhìn về phía Nguyên Chấn, Nguyên Chấn khẽ gật đầu, bọn hắn mang theo Nguyệt Nhi đi sang một bên, Tần Liên xuất ra một đạo quyển trục, nói với Nguyệt Nhi:
- Nguyệt Nhi, khoả bảo thạch mẹ cho ngươi lúc trước đâu?
Nguyệt Nhi vội vàng từ trong cổ áo rút ra một chiếc vòng cổ bảo thạch ra, đó là một viên đá quý màu đen, lớn chừng ngón cái, dùng một sợi dây gai phi thường phổ thông xuyên qua, mà được xuyên cùng, còn có một viên mứt quả
nhìn thấy viên mứt quả kia, vẻ mặt của Nguyệt Nhi không hiểu đỏ lên
Tần Liên không có suy nghĩ nhiều, nàng nhìn khoả bảo thạch kia, trong mắt lóe lên một vệt phức tạp, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ Nguyệt Nhi, nói khẽ:
- Nguyệt Nhi, đợi chút nữa cha và mẹ liền mang ngươi về nhà
- Về nhà? ?
Nguyệt Nhi nghe không hiểu ra sao
Tần Liên khẽ gật đầu:
- Ừm, nhà ban đầu của chúng ta
Nguyệt Nhi có chút khẩn trương nói:
- Mẹ...
Tần Liên mỉm cười:
- Không cần phải sợ, mẹ bồi tiếp ngươi
nói xong, nàng đột nhiên bóp nát khoả bảo thạch kia, một đạo u quang phóng lên tận trời, thẳng vào chỗ sâu chỗ giao giới Hư Chân
một màn này trực tiếp làm cho tất cả mọi người giữa sân nhìn đến ngây người
một lát sau, một đạo thanh âm cực kỳ băng lãnh đột nhiên chậm rãi truyền đến từ sâu trong thương khung