- Tang tỷ tỷ!
Lúc này, ở nơi hẻo lánh cách đó không xa đột nhiên truyền đến một thanh âm, tiếp theo, một vị tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi đột nhiên chạy ra, nàng thoáng cái liền chạy tới trước mặt Tang Mi, muốn ôm Tang Mi, nhưng lại sợ làm bẩn quần áo của Tang Mi, thế là hết sức thấp thỏm, một đôi tay nắm thật chặt quần áo, hưng phấn đồng thời lại có chút bất an
Tang Mi ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay bẩn thỉu của tiểu nữ hài, cười nói:
- Tiểu Nhiễm
tiểu nữ hài tên là Tiểu Nhiễm rất là vui vẻ:
- Tang tỷ tỷ... bệnh của cha ta đã khỏi rồi, đi một chút
nói xong, nàng lôi kéo Tang Mi đi sang một bên
Diệp Quan đi theo
trên đường đi, Diệp Quan đánh giá bốn phía, nơi này thật sự là dơ dáy bẩn thỉu, mà người sinh sống ở nơi này cũng không ít
rất nhanh, hắn đi theo Tang Mi cùng với tiểu nữ hài đến một căn nhà đá cũ nát, nhà đá cũng không lớn, ở trước nhà đá, có một vị nam tử ngồi, nam tử nhìn bề ngoài, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất tồi tàn, chỉ có một cái chân
- Cha!
Tiểu nữ hài tên là Tiểu Nhiễm vội vàng chạy tới trước mặt nam tử, nàng cao hứng nói:
- Tang Mi tỷ tỷ tới
nam tử chống trượng đứng lên, có vẻ hơi câu thúc:
- Tang cô nương... mời ngài ngồi
tiểu Nhiễm vội vàng bưng một cái ghế tới, nàng dùng ống tay áo lau ghế, sau đó dời đến trước mặt Tang Mi
nam tử lại vội vàng nói:
- Tiểu Nhiễm, còn có vị công tử này...
Tiểu Nhiễm lại vội vàng chạy vào trong nhà đá bưng ra một cái ghế, nàng cũng là dùng ống tay áo của mình lau ghế, sau đó dời đến trước mặt Diệp Quan, rụt rè nói:
- Ca ca... mời ngồi
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Cám ơn
sau khi hai người ngồi xuống, Tang Mi nhìn về phía Tiểu Nhiễm cha, cười nói:
- Chúc Vân, thoạt nhìn, bệnh của ngươi hẳn là không thành vấn đề
nam tử tên là Chúc Vân vội vàng nói:
- Đây may mắn mà có cô nương... đại ân đại đức của cô nương, cha con chúng ta...
Tang Mi mỉm cười nói:
- Việc nhỏ
Chúc Vân muốn nói lại thôi
Tang Mi nói:
- Nói đi, xem ta có thể giúp được gì không?
Chúc Vân thấp giọng thở dài:
- Tang Mi cô nương, ngươi có ân cứu mạng đối với ta, lẽ ra không nên lại nói ra yêu cầu gì, thế nhưng…
Nói xong, y nhìn về phía Tiểu Nhiễm đứng một bên, trong mắt tràn đầy từ ái cùng với thương tiếc:
- Tang Mi cô nương, có thể mang Tiểu Nhiễm rời đi không? ? Nàng hết sức nghe lời, cũng hết sức có thể chịu được cực khổ, cho nàng một miếng ăn là được...
- Cha!
Tiểu Nhiễm vội vàng đi đến trước mặt Chúc Vân, nàng bắt lấy tay Chúc Vân, lắc đầu:
- Ta... ta không đi
Chúc Vân thấp giọng thở dài:
- Ở trong này, là không có ngày nổi danh
tiểu Nhiễm cúi đầu:
- Ta không đi
Chúc Vân quay đầu nhìn về phía Tang Mi, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn, y biết hành vi của mình rất là không nên, hoặc là nói có chút vô sỉ, nhưng không có cách nào, y đã tàn phế, Tiểu Nhiễm tiếp tục ở lại nơi này, căn bản khó mà sống sót
ở giữa Tiểu Nhiễm cùng với tôn nghiêm cá nhân, y không chút do dự lựa chọn Tiểu Nhiễm
Tang Mi suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Việc này, để ta suy nghĩ một chút, có được hay không? ?
Chúc Vân nhìn thấy Tang Mi không có cự tuyệt, liền vội vàng nói:
- Được, được...
Tang Mi mỉm cười nói:
- Tiểu Nhiễm, ngươi qua đây
tiểu Nhiễm vội vàng đi đến trước mặt Tang Mi, Tang Mi nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nàng, sau đó lấy ra một cái túi đưa cho nàng, bên trong là một chút lương thực:
- Chiếu cố cha ngươi thật tốt, ta và ca ca hai ngày nữa sẽ trở lại thăm ngươi
tiểu Nhiễm liền vội vàng gật đầu:
- Tốt!
Diệp Quan cùng với Tang Mi đứng dậy rời đi
sau lưng, Tiểu Nhiễm thấp giọng nói:
- Cha, ta không muốn rời khỏi cha
Chúc Vân nói:
- Ngươi không rời đi, cả một đời đều không có cơ hội thăng tiến
tiểu Nhiễm nói:
- Ta biết, ta nếu như rời đi, cha liền sẽ chết
Chúc Vân nói:
- Nếu như ngươi có thể rời đi nơi này, cha chết cũng là cao hứng
tiểu Nhiễm mang theo tiếng khóc nức nở:
- Ta không muốn...
Thanh âm của Chúc Vân trở nên có chút nghiêm khắc:
- Nha đầu, ngươi phải nhớ kỹ, vị Tang tỷ tỷ này khẳng định không phải người bình thường, ngươi gặp được nàng, đây là phúc phận tu mười đời cũng đều không tu được... nếu như nàng nguyện ý mang ngươi đi, ngươi nhất định phải đi theo nàng
- Cha, ta không muốn trở thành cô nhi
ở bên ngoài, trên đường phố dơ dáy bẩn thỉu
Diệp Quan nhìn bốn phía, hơi xúc động:
- Ta không nghĩ tới bên trong Chúng Thần Thành sẽ có một chỗ như vậy
Tang Mi nhìn thoáng qua bốn phía, nói khẽ:
- Nơi này được xưng là khu ổ chuột, ở trong đây, có ít nhất mấy ngàn vạn dân nghèo cư trú...
Diệp Quan có chút chấn kinh:
- Mấy ngàn vạn?
Tang Mi khẽ gật đầu:
- Ừm