Nói xong, Phật Tôn đang muốn xuất thủ một lần nữa, đúng lúc này, thời không chân trời nơi xa đột nhiên nổ tung ra, ngay sau đó, một đạo thanh âm lạnh như băng cuồn cuộn truyền đến:
- Lấy nhiều khi ít?
Âm thanh kia cuốn tới, chấn động đến thời không sôi trào
Diệp Quan nghe được đạo thanh âm này, lập tức cảm thấy ngạc nhiên, đạo thanh âm này hắn tự nhiên không xa lạ gì, chính là thanh âm của Cổ Bàn
hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung trực tiếp nổ tung ra, tiếp theo, Cổ Bàn như một đạo bôn lôi vọt ra, khí tức gã trùng trùng điệp điệp, sôi trào như dầu, cực kỳ khủng bố
mà giờ khắc này, khí tức của Cổ Bàn so với trước, mạnh hơn rất nhiều
nhìn thấy Cổ Bàn đột nhiên xuất hiện, Phật Tôn cùng với Hồng Tông đều là nhíu lại lông mày, trong mắt hai người đều là mang theo vẻ nghi hoặc, người trước mắt này lại là đồ ngốc xuất hiện từ đâu?
Cổ Bàn vọt tới bên cạnh Diệp Quan cách đó không xa, gã nhìn về phía Diệp Quan, cởi mở cười nói:
- Diệp huynh, có phải hay không rất bất ngờ, hết sức kinh hỉ?
Diệp Quan cười nói:
- Xác thực... sao ngươi lại tới đây?
Cổ Bàn hỏi lại:
- Ngươi không biết sao?
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Biết cái gì?
Cổ Bàn nói:
- Hiện tại các đại Chư Thần Điện đang truy nã ngươi, nói ngươi là kẻ khinh nhờn
các đại Chư Thần Điện!
Diệp Quan nhìn về phía Phật Tôn cùng với Hồng Tông cách đó không xa, không hề nghi ngờ, khẳng định là sự tình Trung Chư Thần Điện này làm
Cổ Bàn nhìn về phía Phật Tôn cùng với Hồng Tông cách đó không xa, ánh mắt của gã cuối cùng rơi vào trên thân Phật Tôn, phóng khoáng nói:
- Diệp huynh, người này để cho ta
dứt lời, gã hướng về phía trước bước ra một bước, trực tiếp hóa thành một viên sao trời hung hăng đánh tới Phật Tôn
Phật Tôn híp hai mắt lại:
- Mệnh Thần
dứt lời, gã đột nhiên phất tay áo vung lên, một đạo lưu quang đáng sợ hung hăng đánh về phía Cổ Bàn. Ầm!
Vô số sao trời chi quang giống như pháo hoa nổ tung ra từ giữa sân, Cổ Bàn trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, những sao trời bị đánh tan ở chung quanh gã kia trực tiếp bắt đầu yên diệt
mà Cổ Bàn lại là cười ha hả:
- Khá lắm, tiếp tục tới!
Dứt lời, người gã đã tan biến ở tại chỗ, một lần nữa vọt về phía Phật Tôn
thực lực của Cổ Bàn rõ ràng so với Phật Tôn muốn yếu hơn một ít, thế nhưng, chiến lực của gã cũng cực kỳ khủng bố, Phật Tôn mặc dù có thể áp chế gã một thoáng, nhưng chỉ thế mà thôi
nhìn thấy Cổ Bàn có thể miễn cưỡng chống lại Phật Tôn, Diệp Quan thu hồi ánh mắt, hắn quay đầu nhìn về phía Hồng Tông:
- Chúng ta đã có khả năng đánh một trận công bằng
nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm ý xuất hiện ở trong tay của hắn
Hồng Tông cũng nở nụ cười:
- Đúng hợp ý ta
dứt lời, hai tay của gã đột nhiên nắm chặt, võ cỗ khí tức như thủy triều trào ra từ trong cơ thể gã
mà lúc này, Diệp Quan đột nhiên tan biến ở tại chỗ, một đạo kiếm quang chém thẳng về phía Hồng Tông, ở dưới hai loại kiếm ý gia trì, kiếm thế một kiếm này của hắn cực kỳ lăng lệ bức nhân
mà Hồng Tông lại không sợ chút nào, gã không lùi mà tiến tới, trực tiếp đánh một quyền về phía Diệp Quan, nhưng mà sau một khắc, sắc mặt gã kịch biến trong nháy mắt, bởi vì gã phát hiện ra, khi gã tới gần Diệp Quan, kiếm ý trong tay Diệp Quan trực tiếp đổi thành Thanh Huyền kiếm!
Trong lòng Hồng Tông lập tức hoảng hốt, nhưng vào giờ phút này mong muốn thu tay lại đã không kịp, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền của chính mình đánh vào Thanh Huyền kiếm của Diệp Quan
phốc!
Không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, một kiếm này trực tiếp phá vỡ quyền thế cùng với ý chí võ đạo của gã, đâm vào bên trong cánh tay của gã, mà tại thời khắc mấu chốt này, gã mong muốn trực tiếp bỏ qua thân thể thoát ra, nhưng tại thời điểm gã làm như vậy, lại kinh hãi phát hiện ra, thời gian chỗ gã đã đứng im
tiêu rồi!
Sắc mặt của Hồng Tông như tro tàn
phốc!
Lúc này, Thanh Huyền kiếm của Diệp Quan đã đâm vào trong cơ thể gã, trực tiếp định trụ thần hồn của gã
Hồng Tông oán độc nhìn Diệp Quan:
- Ngươi là Kiếm Tu, lại không nói võ đức
nếu như biết Diệp Quan sẽ dùng thanh kiếm này, gã dù như thế nào cũng sẽ không cứng đối cứng cùng với Diệp Quan, nhưng gã không nghĩ tới, vị Kiếm Tu này thế mà không nói võ đức, đã nói chiến một trận công bằng cơ mà!
Diệp Quan nhìn gã:
- Ngươi có phải đã quên mất vừa rồi hai người các ngươi đánh hội đồng ta?
Hồng Tông cả giận nói:
- Là gã không nói võ đức muốn đánh hội đồng, nào có liên quan gì đến ta?
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Thanh kiếm này của ta là tự mình muốn xuất thủ, nào có liên quan gì đến ta?
Hồng Tông: "…"
Diệp Quan không tiếp tục nói nhảm với gã, trực tiếp thôi động Thanh Huyền kiếm, hấp thu sạch sẽ linh hồn gã, liên tục hấp thu linh hồn của hai vị cường giả Chủ Thần đỉnh cấp, Thanh Huyền kiếm trở nên rất là hưng phấn