Khuất Tấn trầm giọng nói:
- Nếu quả thật như vậy, khi đó, Diệp Quan liền không còn là cừu nhân của bọn hắn, không chỉ như thế, Nam Chư Thần Điện chúng ta trước đó đối đãi với hắn như thế, hắn nhất định ghi hận trong lòng, vô cùng có khả năng liên hợp với Trung Chư Thần Điện, đến báo thù chúng ta
nghe đến nơi này, vẻ mặt của chúng Chủ Thần giữa sân lập tức trở nên có chút khó coi
bởi vì nếu quả thật như vậy, như vậy tình cảnh của Nam Chư Thần Điện liền tràn ngập nguy hiểm
lúc này, một vị Chủ Thần đột nhiên nói:
- Đừng quên, Diệp Quan là kẻ khinh nhờn, Trung Chư Thần Điện trước đó chính là mượn điểm này kiếm chuyện, hiện tại bọn hắn nếu như hợp tác cùng với Diệp Quan, thứ nhất, không chỉ là khinh nhờn Thần Pháp, hơn nữa, còn tương đương với cưỡng ép nuốt trở về lời mình đã nói trước đó, trừ phi tập thể Trung Chư Thần Điện bọn hắn lựa chọn không biết xấu hổ, bằng không, ta không cho rằng bọn hắn sẽ chọn hợp tác cùng với Diệp Quan
Khuất Tấn trầm giọng nói:
- Lời này cũng là có lý, chẳng qua, bất luận khả năng gì cũng có thể phát sinh, bởi vậy, Nam Chư Thần Điện chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng
lúc này, Đế Thần Chiêm Tông cầm đầu đột nhiên nói:
- Nam Tiêu hiện tại đang làm cái gì?
Chúng Chủ Thần dồn dập nhìn về phía Chiêm Tông, không hiểu ý nghĩa
Khuất Tấn trầm giọng nói:
- Ta nghe nói y bây giờ dạy học trong một học viện bình thường bên kia
Chiêm Tông khẽ gật đầu:
- Vậy liền để cho y dạy học thật tốt ở đó đi!
Chúng Chủ Thần yên lặng
bọn hắn tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Chiêm Tông, học thật tốt ở đó, dĩ nhiên là ý tứ không thể để cho Nam Tiêu rời đi
Chiêm Tông chậm rãi đứng dậy:
- Thời buổi rối loạn, bọn ngươi trông coi nơi này thật tốt, ta đi đến Trung Chư Thần Điện một chuyến
nói xong, lão nhìn chúng Chủ Thần, mỉm cười nói:
- Chớ có lo lắng, thần linh sẽ phù hộ chúng ta
chúng Chủ Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt thành kính, cùng nhau nói:
- Nguyện thần linh phù hộ Nam Chư Thần Điện chúng ta...
Tại khu ổ chuột
trong một học viện bình thường, Nam Tiêu đang tay cầm một quyển sách cổ giảng bài, ở phía dưới y, là một đám đệ tử, những đệ tử này tuổi tác cũng không lớn, tầm mười tuổi, bọn hắn ăn mặc rách tung toé, nhưng vào giờ phút này đều ngồi thẳng tắp, nghiêm túc nghe giảng
mà ở bên ngoài phòng học, là một số người ăn mặc cũng vô cùng cũ nát, bọn họ là phụ huynh của những đệ tử này, nhìn con của mình ngồi trong phòng học nghe giảng, trên mặt bọn họ đều là lộ ra nụ cười, đó là nụ cười hi vọng
bọn họ biết, con của mình chỉ cần có thể đọc sách, về sau liền có cơ hội rời đi khu ổ chuột
dạy xong một tiết, Nam Tiêu vừa rời đi giảng đường, liền bị những phụ huynh kia vây lại, trong tay bọn họ cầm theo một ít gì đó đưa tới trước mặt Nam Tiêu, một vị phụ huynh vừa xúc động vừa câu thúc:
- Nam đạo sư... đây là trứng gà gà mái nhà ta vừa mới đẻ, xin ngài hãy nhận lấy... chờ nuôi nửa tháng nữa, ta liền giết thịt nó đưa đến cho ngài
- Nam đạo sư, đây là thịt bò tươi mới, trâu nhà ta nghe nói muốn cho ngươi ăn, tại thời điểm giết nó, nó vậy mà cảm động rơi lệ...
- Nam đạo sư, tiểu tử nhà ta kia nghịch ngợm hết sức, nếu như nó học tập không giỏi, Nam đạo sư cứ việc hung hăng đánh, tuyệt đối đừng nương tay...
Nam Tiêu nhìn những rổ chứa trứng gà, chứa thịt, còn có một ít là chứa rau quả trước mắt kia
y biết, ở trong khu ổ chuột này, những vật này đã là thứ tốt nhất những người trước mắt này có thể cầm ra được
nhìn từng đôi mắt tràn đầy cảm kích cùng với câu thúc trước mặt, ở sâu trong nội tâm Nam Tiêu đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác áy náy
đồng thời, một chút suy nghĩ vốn mơ hồ ở sâu trong nội tâm y vào giờ phút này đang từ từ trở nên rõ ràng
mà y cũng không phát hiện ra, vào lúc những suy nghĩ vốn mơ hồ kia bắt đầu rõ ràng, sâu trong cơ thể y, một vệt ánh lửa mỏng manh đột nhiên ngưng hiện
Diệp Quan lúc này đã tiến vào Ung Thần Thành
Ung Thần Thành xác thực hết sức phồn hoa, hoàn toàn không phải Nam Chúng Thần Thành có thể so sánh, không chỉ như thế, văn minh võ đạo nơi này rõ ràng cũng cao hơn Nam Chúng Thần Thành rất nhiều, đưa mắt thấy đều là người tu luyện mạnh mẽ
hắn sau khi tiến vào trong thành, cũng không có bất kỳ người nào ngăn cản, vô cùng thuận lợi
mà Diệp Quan sau khi đi dạo một vòng trong thành, hắn liền nghe ngóng được Trung Thần Điện ở vị trí nào, hắn không có ở lại, đi thẳng đến Trung Thần Điện
bởi vì hắn biết, hiện tại người Trung Chư Thần Điện đã biết hắn tới
trên đường đi, Tông Tín nói:
- Cường giả ở nơi này... nhiều lắm
Diệp Quan đột nhiên có chút hiếu kỳ:
- Tiền bối, thực lực của ngươi như thế nào?