vẻ mặt của nam tử khôi ngô vô cùng khó coi, gã nhìn về phía Diệp Quan xa xa:
- Không hổ là người thần linh nhìn trúng, xác thực lợi hại, bội phục... ngươi nếu như không dùng thanh thần kiếm này, ta đây liền bội phục ngươi hơn
Diệp Quan nhìn thoáng qua nam tử khôi ngô:
- Nhìn bộ dạng ngươi rất ngu xuẩn, không nghĩ tới... ngươi thực tế còn ngu xuẩn hơn
- Càn rỡ!
Nam tử khôi ngô đột nhiên giận dữ, tiếng như sấm rền:
- Kiếm Tu, ngươi sờ lấy lương tâm của ngươi nói, không có thanh thần kiếm này, ngươi có thể là đối thủ của ta sao? Ngươi nói xem?
Diệp Quan nói:
- Ta vào trước khi đánh nhau với ngươi, đã chiến đấu rất lâu, trạng thái đã không phải là thời kỳ đỉnh cao... ngươi nếu có gan, có dám ước chiến ngày khác hay không, ta không dùng thần kiếm, chiến một trận công bằng với ngươi, ngươi có dám hay không? ?
- Dĩ nhiên dám, ta…
Nam tử khôi ngô thốt ra, nhưng nói được một nửa, gã đột nhiên ý thức được, gã là phụng mệnh tới giết nam nhân này... mà không phải tới đơn đấu cùng với người ta
Diệp Quan châm chọc nói:
- Làm sao, ngươi chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? ?
Vẻ mặt của nam tử khôi ngô có chút khó coi:
- Ngươi đừng nói chuyện, để cho ta suy nghĩ cái đã
Diệp Quan nhìn nam tử khôi ngô, không nói lời nào
nam tử khôi ngô có chút lưỡng lự, cũng có chút xoắn xuýt, dựa theo mệnh lệnh, gã phải không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chém giết vị Kiếm Tu này, nhưng theo nguyên tắc làm người, gã cảm thấy làm như vậy có chút giậu đổ bìm leo, không phải cách làm của đại trượng phu, hơn nữa, gã rất muốn quang minh chính đại cộng thêm công bằng đánh bại vị Kiếm Tu này
một mặt là mệnh lệnh phía trên, một mặt là nguyên tắc làm người của chính mình
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Ngươi là đang trì hoãn thời gian, chờ viện quân của các ngươi đến, sau đó đánh hội đồng ta à?
- Đánh rắm?
Nam tử khôi ngô cả giận nói:
- Kiếm Tu, ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Mãng Bố ta đời này liền chưa từng làm sự tình đánh hội đồng
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Nhưng viện quân của các ngươi sắp tới
Mãng Bố vẻ mặt âm trầm, gã sau khi yên lặng một lát, nói:
- Ngươi thật sự nguyện ý về sau đánh một trận công bằng với ta?
Diệp Quan gật đầu
Mãng Bố nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Được, ngươi đi đi
Diệp Quan khẽ gật đầu, định đi, Mãng Bố lại nói:
- Chờ một chút
Diệp Quan nhìn về phía Mãng Bố:
- Hối hận rồi?
Mãng Bố cười lạnh:
- Chê cười, đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy, hối hận cái gì? ? Ta là muốn ngươi thu hồi lời nói vừa rồi, cái gì gọi là ta bộ dáng ngu xuẩn? Ngươi phải thu hồi lời vũ nhục đối với nhân cách của ta này
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Ta thu hồi lời nói vừa rồi, ngươi không ngu xuẩn
Mãng Bố lúc này mới hài lòng, phát ra thanh âm lạnh lùng nói:
- Đi đi!
Diệp Quan ngự kiếm mà lên, trực tiếp tan biến ở phần cuối tinh hà
sau khi Diệp Quan đi ước chừng nửa khắc đồng hồ, một lão giả xuất hiện ở trong sân, lão giả nhìn về phía Mãng Bố:
- Vị Diệp Quan kia đâu? ?
Mãng Bố nói:
- Ta đã thả hắn đi
lão giả lập tức nổi trận lôi đình:
- Ngươi... ngươi điên rồi? Ngươi...
Mãng Bố nói:
- Ngươi đừng vội, ta tin tưởng, hắn đã bị mị lực nhân cách cùng với tâm địa vĩ đại của ta làm cho tin phục, qua không được bao lâu, hắn liền sẽ đến tìm ta đơn đấu, sau đó ta quang minh chính đại đánh bại hắn, lúc kia, ta sẽ tha cho hắn không chết, thuận thế thu phục hắn, khiến cho hắn phục tùng Đông Hoang chúng ta... Lão Mặc, đừng chỉ biết chém chém giết giết, phải học được dùng đầu óc, dùng đầu óc, hiểu không?
Lão giả: "..."
Vẻ mặt của lão Mặc khó xem tới cực điểm!
Tên gia hỏa này thế mà thả người đi
nếu không phải cố kỵ thực lực khủng bố của tên gia hỏa này, lão đều sẽ mở miệng mắng to
đây quả thực là một kẻ ngu xuẩn!
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lão Mặc, Mãng Bố tiếp tục cười nói:
- Lão Mặc, đừng lo lắng, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ta, ngươi yên tâm 100%!
Lão Mặc nhìn gã một cái, lạnh lùng nói:
- Lời này, ngươi đi nói với điện chủ của ngươi đi!
Nói xong, người lão đã tan biến ở phía xa
thần linh đã chết, hiện tại uy hiếp lớn nhất của Đông Hoang, chính là Diệp Quan người thừa kế thần linh này, đặc biệt là Diệp Quan này có khả năng sẽ còn đột phá, lúc này nếu như không thừa cơ giết chết hắn, tương lai tất thành họa lớn, cắt cỏ liền phải trừ tận gốc!
Diệp Quan phải chết!
Nhìn thấy lão Mặc tan biến ở phía xa, Mãng Bố lắc đầu:
- Chỉ là mãng phu, khó thành đại khí
bên trong đường hầm thời không, Diệp Quan ngự kiếm mà đi, thần sắc của hắn ngưng trọng
tại một khắc nhìn thấy chủ nhân Đại Đạo bút, hắn liền biết, sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, mặc dù đối phương đã bị trấn áp, nhưng hắn biết, người này nhất định còn có hậu thủ