Nhưng rất nhanh, bọn họ lại ý thức được, thần linh đã thật lâu không xuất hiện, một chút cảm giác an toàn vừa mới đạt được lại dần dần biến mất
- Nam Tiêu!
Đúng lúc này, Thường Vụ Chủ Thần Chử Lăng cầm đầu đột nhiên mở miệng
Mọi người nhìn về phía Chử Lăng, chỉ thấy ánh mắt y lạnh như băng, lạnh lẽo dọa người
Trong ánh mắt lạnh như băng của Chử Lăng còn mang theo một tia âm lãnh:
- Chư vị, ký thác tất cả hy vọng vào thần linh hư vô mờ mịt là không thực tế. Chuyện cho tới bây giờ, mặc kệ Trung Chúng Thần Điện bị hủy diệt có quan hệ với Diệp Quan hay không, chúng ta đều phải tự bảo vệ...
- Tự bảo vệ mình bằng cách nào?
Có Chủ Thần hỏi
Trong mắt Chử Lăng lóe lên một tia lạnh lẽo:
- Chính là Nam Tiêu này
Nam Tiêu!
Chúng Chủ Thần trong điện đều ngẩn ra. Rất nhanh, bọn họ đã hiểu ý của Chử Lăng. Vì sao lúc trước bọn họ lại giữ Nam Tiêu lại không giết? Chẳng phải là muốn lưu lại đường lui cho mình sao?
Quan hệ giữa Nam Tiêu và Diệp Quan không giống bình thường, chỉ cần Nam Tiêu ở trong tay bọn họ, chắc chắn Diệp Quan sẽ ném chuột sợ vỡ bình
Lúc này, một vị Chủ Thần lại nói:
- Chỉ sợ là còn chưa đủ
Mọi người nhìn về phía vị Chủ Thần đang nói, Chủ Thần kia trầm mặt, ánh mắt cũng cực kỳ âm trầm:
- Một Nam Tiêu không đủ phân lượng, chúng ta nhất định phải nắm giữ càng nhiều lợi thế hơn... Theo ta được biết, trước đó quan hệ giữa Diệp Quan và nữ tử tên Tang Mi kia không phải bình thường...
- Có lẽ nàng đã ý thức được nguy hiểm, trước đây không lâu đã chạy trốn...
Vị Chủ Thần kia gằn giọng nói:
- Vậy khống chế Tiểu Nhiễm, Nam Tiêu và khu ổ chuột kia đi. Sở dĩ Diệp Quan và Tang Mi làm nhiều chuyện như vậy là vì khu ổ chuột, chỉ cần người của toàn bộ khu ổ chuột đều nằm trong tay chúng ta, vậy chắc chắn Diệp Quan sẽ ném chuột sợ vỡ bình...
Khuất Tấn ở bên cạnh nhíu mày:
- Chuyện này có chút không ổn...
Các Chủ Thần dồn dập nhìn về phía Khuất Tấn, Khuất Tấn trầm giọng nói:
- Dù sao chúng ta cũng là quan phương, nếu như khống chế những người ở khu ổ chuột kia áp chế người khác, loại hành vi này không chỉ vi phạm thần pháp, cũng sẽ khiến thế nhân khinh thường, thậm chí bị thế nhân phỉ nhổ, mất đi tín ngưỡng...
Vị Chủ Thần kia đột nhiên cười lạnh:
- Khuất Tấn, theo ta được biết, khi vị Nam Tiêu kia bị giáng chức, ngươi còn từng đi thăm y, không chỉ như vậy, còn âm thầm năm lần bảy lượt phái người chiếu cố y... Sao, hiện tại nhìn thấy Diệp Quan kia có thể là lai lịch không tầm thường, muốn leo lên cành cao hơn?
Khuất Tấn lập tức phản bác:
- Lục Chủ Thần, năm đó mặc dù Khuất Tấn ta và Nam Tiêu cạnh tranh, nhưng đối với hành vi nghĩa khí của y, ta vẫn kính nể. Ta cũng không lén lút chiếu cố y, vẫn luôn quang minh chính đại, chuyện này không có gì không thể nói. Về phần leo lên cành cao hơn ngươi nói... Lúc Nam Tiêu mới bị giáng chức, ta đã chiếu cố y. Lúc đó Diệp Quan còn đang bị đuổi giết, chuyện leo lên cành cao hơn là từ đâu ra?
Lục Chủ Thần lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không muốn leo lên cành cao hơn, vậy vì sao phải thiên vị Nam Tiêu và đám dân nghèo kia?
Khuất Tấn không yếu thế chút nào đối mặt với Lục Chủ Thần:
- Lục Chủ Thần, ngươi đừng quên, chúng ta là người làm quan, chúng ta tín ngưỡng thần linh, những người dân nghèo kia cũng là tín đồ của thần linh, nếu hiện tại chúng ta khống chế bọn họ để uy hiếp người ngoài, hành vi như vậy không chỉ phản bội thần pháp, còn sẽ bị các tín đồ phỉ nhổ, hơn nữa, hành vi như vậy, chúng ta có khác gì kẻ khinh nhờn?
Lục Chủ Thần đứng bật dậy, cả giận nói:
- Ngươi không nên nói những lời này, ngươi chỉ muốn lấy lòng Diệp Quan, muốn leo lên cành cao hơn...
- Quả thực là vô lý!
Khuất Tấn giận dữ nói:
- Lục Chủ Thần, tự ngươi ngẫm lại xem, nếu Trung Chúng Thần Điện kia thật sự bị diệt bởi vì Diệp Quan, vậy thế lực sau lưng hắn sẽ khủng bố đến mức nào? Với thực lực khủng bố kia, cho dù các ngươi khống chế được khu ổ chuột, thì thật sự có thể uy hiếp được hắn sao? Thay vì nghĩ cách uy hiếp hắn, chi bằng hiện tại hãy cố gắng điều hành khu ổ chuột thật tốt, bày tỏ thái độ vừa vặn, nhận lỗi một cách đúng mực và cố gắng để được khoan hồng...
Lục Chủ Thần giận dữ cười nói:
- Nhìn xem... Quả nhiên Khuất Tấn ngươi đã sớm nghĩ kỹ đường lui, cũng đúng, quan hệ giữa ngươi và Nam Tiêu kia cũng không cạn, đến lúc đó Diệp Quan giết trở về, Nam Tiêu cầu tình thay cho ngươi, đương nhiên ngươi có thể miễn chết...
Khuất Tấn còn muốn phản bác, nhưng Chử Lăng đột nhiên nói:
- Khống chế Nam Tiêu, Tiểu Nhiễm và tất cả mọi người trong khu ổ chuột
Khuất Tấn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chử Lăng, khuôn mặt Chử Lăng lạnh như băng
Khuất Tấn biết ý của đối phương đã quyết, nhiều lời vô ích, lập tức phất tay áo lên:
- Hành vi của chư vị như thế, ta không dám gật bừa