Tuy y không phải đệ tử hạch tâm của Thác Cổ tộc, chỉ là một chi nhánh xa xôi... Nhưng y vẫn coi mình là đệ tử Thác Cổ tộc. Mà mấy năm gần đây, một số người cũng sẽ vì thân phận này của y mà bán cho vài phần tình mọn. Y vẫn lấy việc mình là đệ tử Thác Cổ tộc làm vinh dự, hy vọng có một ngày có thể được Thác Cổ tộc chân chính tán thành và tiếp nhận
Đầu yêu thú kia trong âm thầm không có bất kỳ phản ứng nào
Diệp Quan liếc nhìn đôi mắt kia, trong mắt lóe lên một luồng kiếm quang. Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt yêu thú trong bóng tối đột nhiên co rụt lại, xoay người bỏ chạy
Mẫn cảm của yêu thú đối với nguy hiểm vượt xa nhân loại, hiển nhiên nó đã cảm nhận được Diệp Quan nguy hiểm
Phát giác được cỗ khí tức trong bóng tối kia biến mất không thấy gì nữa, Thác Cổ Nguyên nở nụ cười, có vài phần tự đắc:
- Thác Cổ tộc chúng ta vẫn có vài phần tình mọn... Chúng ta tiếp tục đi thôi!
Mấy người tiếp tục lên đường, dọc theo con đường này, bọn họ cũng gặp một số thần thức yêu thú quét về phía bọn họ, nhưng mỗi khi Thác Cổ Nguyên dời ra Thác Cổ tộc, những yêu thú kia đều sẽ nhanh chóng thối lui, không gây sự với bọn họ nữa
Mấy người thuận lợi đi qua dãy núi này. Sau dãy núi, trước mặt bọn họ là một di tích phế tích to lớn, khắp nơi đổ nát thê lương. Mà phía sau những đổ nát thê lương kia, có một đại điện thoạt nhìn khá hoàn hảo, đại điện rất cao, trên đỉnh còn lơ lửng một màn sáng trận pháp màu lam
Mạc Tinh Hà có chút hưng phấn nói:
- Hiển nhiên tòa di tích này còn chưa có người nào tới thăm dò, đi thôi...
Thác Cổ Nguyên lại nói:
- Mạc huynh, đừng quá hưng phấn, nơi này khắp nơi lộ ra quỷ dị, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn
Tiêu Nguyên Khải gật đầu, đồng ý:
- Ừm
Mấy người chậm rãi đi về phía phế tích, toàn bộ phế tích có năng lượng cường đại dao động, nhưng giờ thì biến mất, vô cùng quỷ dị
Diệp Quan nhíu mày về phía đại điện kia
Mạc Tinh Hà thấy vẻ mặt của hắn, lúc này hỏi:
- Đại ca, sao vậy?
Chỉ có gã và muội muội biết thực lực của Diệp Quan khủng bố đến mức nào, bởi vậy, ở trong này, gã tuyệt đối sẽ coi Diệp Quan như Thiên Lôi sai đâu đánh đó
Diệp Quan nói:
- Phải cẩn thận
Nói xong, Diệp Quan dẫn theo mấy người đi về phía đại điện kia. Sau khi đi qua một mảng lớn phế tích, mấy người tới trước đại điện kia. Mạc Tinh Thần vô thức muốn đi mở cửa, nhưng lại bị Mạc Tinh Hà giữ lại. Gã chân thành nói:
- Ở chỗ này, tất cả nghe lời đại ca
Mạc Tinh Thần thuận theo gật đầu
Thác Cổ Nguyên ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Nơi này có trận pháp
Diệp Quan nhìn về phía đại môn kia, trên đại môn có lực lượng thần bí dao động
Thác Cổ Nguyên nói:
- Ta tới thử một chút
Nói xong, y đi tới trước đại môn, sau đó mở lòng bàn tay ra, một cây châm màu vàng óng xuất hiện trong lòng bàn tay y
- Văn minh thánh khí!
Tiêu Nguyên Khải hơi kinh ngạc
Thác Cổ Nguyên cười nói:
- Đây là một món thánh khí tốt nhất của gia tộc chúng ta, có công năng khắc chế trận pháp. Ta thử trước, nếu không được, các ngươi lại đến
Mấy người đều gật đầu
Thác Cổ Nguyên thôi động văn minh thánh khí, trường châm màu vàng kim trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang đâm vào trên cửa
Oanh!
Kim châm kia đột nhiên bộc phát ra từng đạo lưu quang màu vàng bao trùm trên đại môn kia, cả tòa đại môn hơi rung động
Chỉ chốc lát, sắc mặt Thác Cổ Nguyên trở nên tái nhợt
Nhìn thấy Thác Cổ Nguyên có chút cố hết sức, Diệp Quan đang muốn ra tay, nhưng đúng lúc này, trên đại môn đột nhiên truyền đến một tiếng vỡ vụn, ngay sau đó, cả tòa đại môn ầm vang vỡ vụn
- Thành công
Thác Cổ Nguyên có chút hưng phấn, y thu hồi kim châm, sau đó nhìn về phía đám người Diệp Quan:
- Chúng ta vào thôi!
Mấy người đi vào trong đại điện, đại điện rất trống trải, chính giữa có một pho tượng lão giả. Pho tượng bị năm tháng mài mòn đã mất đi tướng mạo vốn có, bởi vậy, mặt tượng này đã không thấy rõ, bên trên chồng chất vô số tro bụi
Nơi này đã bị năm tháng lãng quên!
Mấy người tò mò đánh giá pho tượng. Dựa theo lệ thường, khi một tông môn bị diệt, thường sẽ lưu lại một số thủ đoạn đặc biệt, dùng cái này để kéo dài hương khói của tông môn mình, cũng chính là truyền thừa
Nhưng mọi người đợi một hồi lâu, pho tượng kia lại không có chút phản ứng nào, điều này khiến mấy người không khỏi có chút thất vọng
Tiêu Nguyên Khải thì tìm trong đại điện, nhưng đại điện trống không, cái gì cũng không có
Cuối cùng mấy người xác định, trong đại điện không có gì cả
Quá thất vọng rồi!
Trên mặt mấy người Mạc Tinh Hà không che giấu thất vọng chút nào
Nhưng vào lúc này, Diệp Quan đột nhiên đi đến trước mặt pho tượng rách tàn tạ kia. Hắn nhìn pho tượng kia, dường như cảm nhận được cái gì, tay phải hắn đột nhiên đặt trên vai pho tượng kia