Vô Địch kiếm ý và kiếm ý trật tự điên cuồng tuôn ra, cộng thêm Thanh Huyền Kiếm, uy lực của một kiếm này đã vượt xa cường giả Phá Quyển cảnh bình thường.
Ầm ầm!
Một mảng lớn kiếm quang và lực lượng Tuế Nguyệt đột nhiên bộc phát ra từ trong hư không vô tận này, Diệp Quan liên tục lùi lại, không lùi được bao lâu hắn đã ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong hư không, chiến ý trong mắt thiêu đốt như lửa.
Lúc này, giọng nói của Vô Biên Chủ đột nhiên vang lên từ xa:
- Tiểu tử, đó hẳn là Vạn Cổ Tuế Nguyệt Chủ trong truyền thuyết, là điểm cuối của năm tháng. Nghe nương ngươi nói, gã có thể là một trong những người bên cạnh Vô Thượng Ý Chí, tên này còn không phải bản thể. Bản thể của gã đang ở trên đường chạy tới đây, không đúng, bản thể của Nhân Quả Chi Chủ và Vạn Kiếp Chi Chủ cũng đang trên đường chạy tới...
Vạn Cổ Tuế Nguyệt Chủ!
Vạn Kiếp Chi Chủ!
Nhân Quả Chi Chủ!
Diệp Quan nhìn chòng chọc vào chỗ sâu trong vùng hư không kia, tay phải hắn nắm chặt Thanh Huyền Kiếm, kiếm ý trên người không ngừng phun ra ngoài, chiến ý khuấy động.
- Ta đi ngăn cản bản thể của bọn hắn!
Giọng nói của Vô Biên Chủ lại vang lên:
- Ngươi dẫn theo tiểu nữ hài kia đi...
Nghe Vô Biên Chủ nói những lời này, Diệp Quan lập tức kinh ngạc. Hắn nhìn Vô Biên Chủ, giọng nói của Vô Biên Chủ lại vang lên:
- Tháp gia, ngươi theo ta đi...
- Lão tử không đi!
Tháp gia cả giận nói:
- Con mẹ nó, ngươi lại muốn lão tử gánh, ngươi tự đi đi
Vừa nãy gánh lôi kiếp màu đen kia, nó đã chịu không ít khổ.
Vô Biên Chủ nói ngay:
- Ngươi không đi, ta cũng không đi
Tháp gia: "..."
Diệp Quan: "..."
Vô Biên Chủ dẫn theo Tháp gia đi tới bên cạnh Diệp Quan, Tháp gia bay thẳng về trong cơ thể Diệp Quan. Đột nhiên nó phát hiện ra, vẫn là tiểu vương bát đản này tốt hơn, ít nhất sẽ không lấy nó ra làm tấm chắn.
Vô Biên Chủ nhìn về phía Diệp Quan, y phát hiện ra sợi dây nhân quả đỏ như máu trên người Diệp Quan, cả kinh nói:
- Ngươi...
Diệp Quan nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hư không, trong mắt không hề e ngại:
- Tiền bối, ngươi dẫn theo tiểu nữ hài kia đi, sắp xếp cho nàng xong, ta đi ngăn cản bản thể của bọn hắn
Vô Biên Chủ kinh ngạc, mẹ nó, từ khi nào mà tên này trở nên dũng mãnh như vậy?
Y vội vàng giữ chặt Diệp Quan đang muốn xông qua:
- Tiểu tử, ngươi đừng xúc động, ngươi đã quên mục đích chuyến này của chúng ta sao? Chúng ta cũng không phải đến đánh nhau
Diệp Quan lắc đầu:
- Tiền bối, chúng ta không thể đi được
Vô Biên Chủ im lặng, y nhìn về phía sâu trong hư không, chỗ sâu có uy áp kinh khủng cuồn cuộn lao đến. Dựa theo khí tức này, thấp nhất cũng là cường giả Phá Quyển cửu thành.
Một trận chiến này... quả thật không cách nào tránh khỏi.
Tay phải Diệp Quan cầm Thanh Huyền Kiếm chắn ngang trước mặt, ngón tay trái của hắn từ từ trượt về phía bên trái theo thân kiếm, Thanh Huyền Kiếm khẽ rung lên, trong thiên địa, Vô Địch kiếm ý và Trật Tự kiếm ý như nước sôi trào kích động không thôi.
Chiến ý!
Vô Biên Chủ hơi khiếp sợ nhìn Diệp Quan, đến lúc này, y mới nhận ra, tên tiểu tử này hoàn toàn khác với suy nghĩ của y trước đó.
Giờ phút này trên người Diệp Quan có một loại khí thế y chưa từng thấy qua, đó là một loại khí thế 'Ta đánh không lại ngươi, nhưng cũng dám đánh với ngươi'
Không chỉ Vô Biên Chủ, thật ra Tháp gia cũng có chút khiếp sợ. Giờ khắc này, nó thấy được bóng dáng của Dương Diệp trên người Diệp Quan.
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Tiền bối, đợi lát nữa ngươi dẫn theo tiểu nữ hài và Tháp gia đi, các ngươi ở đây sẽ chỉ liên lụy ta
Tháp gia: "..."
Sắc mặt của Vô Biên Chủ lập tức đen lại, tên tiểu tử này nói chuyện thế nào vậy?
Vô Biên Chủ còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, ở sâu trong hư không, ba cỗ khí tức đáng sợ kia đột nhiên tăng vọt không chỉ mấy chục lần. Chỉ một thoáng, toàn bộ hư không vô tận trực tiếp trở nên hư ảo, uy áp kinh khủng ép tới Diệp Quan và Vô Biên Chủ, khiến cho bọn hắn không thở nổi.
Thần sắc của hai người đều trở nên ngưng trọng, Vô Biên Chủ gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong vùng tinh không kia, không biết đang suy nghĩ gì.
Tháp Nhỏ đột nhiên run giọng nói:
- Quan chủ mẫu đã thông báo, đánh không lại thì chạy, chúng ta chạy thôi
Vô Biên Chủ không nói gì.
Diệp Quan nhìn chòng chọc vào chỗ sâu trong hư không:
- Tháp gia, ta biết, ngươi đang giả vờ. Những năm gần đây, từ khi ngươi theo ông nội ta, đến bây giờ đi theo ta, tình cảnh lớn gì ngươi chưa từng thấy qua? Sao ngươi lại sợ ba kẻ chỉ vẻn vẹn là Phá Quyển cửu thành...
Tháp gia trực tiếp ngắt lời Diệp Quan:
- Ngươi đừng có lừa lão tử, lão tử có chết cũng sẽ không gánh, cứ để Vô Biên Chủ gánh đi, mẹ nó, chỉ biết rửa chân mỗi ngày, cũng không biết cái chân kia có gì tốt để rửa