Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình cô độc như thế.
Sống sót có ý nghĩa gì?
Ý niệm này vừa xuất hiện, ý chí kiên định của hắn lập tức xuất hiện một vết nứt to lớn, vô số cảm xúc tiêu cực như thủy triều tràn vào trong thức hải của hắn, cuối cùng những cảm xúc tiêu cực này hội tụ thành bốn chữ: Không có ý nghĩa.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mọi thứ dường như đã không còn ý nghĩa.
Mà vào thời khắc này, hắn cũng không ý thức được, khí tức của Vô Địch kiếm ý và Trật Tự kiếm ý đang nhanh chóng giảm sút.
Ánh mắt Diệp Quan dần dần trở nên mờ mịt...
Cả đời này, thứ con người vĩnh viễn không thể trốn tránh, thật ra chính là cô độc.
Địa vị càng cao, cũng càng cô độc.
Cô độc là tồn tại vĩnh hằng bỏ qua thời không, nó từ lúc ban đầu chảy xuôi đến nay, còn kéo dài vạn thế, nó vĩnh viễn tồn tại trong lòng người, không có bất kỳ người nào có thể tránh thoát nó, cũng hầu như không ai có thể chiến thắng nó.
Diệp Quan đi trong mảnh thời không đen kịt kia, giờ phút này, hắn đã quên đi tất cả, chỉ muốn được... Giải thoát.
Ý chí của hắn bắt đầu mục nát, thân thể bắt đầu tán loạn, Phong Ma huyết mạch và Phàm Nhân huyết mạch cũng bắt đầu khô kiệt...
Mảnh thời không đen nhánh này giống như đại đạo, mà ở trên đại đạo này, chính là cô độc vô tận.
Có vài người đi tới đi lui, bị ép biến mất trên con đường này vì lý do nào đó, mà có vài người cuối cùng không chịu nổi sự cô độc kia, vì vậy lựa chọn từ bỏ việc tiếp tục đi tới đích.
Theo thời gian trôi qua từng chút từng chút, ý thức của Diệp Quan dần dần tiêu tán, tất cả mọi thứ, ở trong thức hải của hắn đều đã trở nên mơ hồ.
Vô Địch kiếm ý và Trật Tự kiếm ý của hắn lúc này cũng sắp hoàn toàn tiêu tán... Chỉ cần triệt để tiêu tán, hắn cũng sẽ triệt để biến mất trên đời này.
Mà ngay khi Vô Địch kiếm ý và Trật Tự kiếm ý của hắn sắp hoàn toàn biến mất, đột nhiên, trong tình huống không có dấu hiệu nào, trong trí nhớ mơ hồ của hắn đột nhiên xuất hiện một bộ váy trắng...
Cô cô!
Giờ khắc này, trong mắt vốn mờ mịt đục ngầu của Diệp Quan đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng yếu ớt...
Dường như hắn đã ý thức được điều gì!
Đúng!
Cô cô!
Nàng cô độc sao?
Nàng vô địch như vậy... Nàng nhất định là cô độc.
Vậy sao nàng có thể đánh bại cô độc này?
Diệp Quan đột nhiên đứng thẳng người, trong mắt hắn có ánh sáng, hắn trở nên hưng phấn. Hắn giống như bắt được cái gì, nhưng có chút mơ hồ, nắm không chính xác...
Nhưng hắn rất hưng phấn, rất kích động, hắn bức thiết muốn thứ mình bắt được trở nên rõ ràng.
Rất nhanh sau đó...
Hắn nghĩ tới một người: Phụ thân.
Cô cô váy trắng sao có thể đánh bại phần cô độc kia?
Nàng làm thế nào để khiến mình sống sót trở nên có ý nghĩa?
Là vì phụ thân!
Tình cảm!
Chỉ cần bên cạnh có người yêu ngươi, hoặc là người ngươi yêu, vậy sinh mệnh của ngươi có ý nghĩa, cô độc cuối cùng sẽ không có cách nào chiến thắng ngươi.
Vừa nghĩ đến đây ——
Oanh!
Trong cơ thể Diệp Quan, Vô Địch kiếm ý và Trật Tự kiếm ý vốn đang giảm mạnh đến gần bằng không chỉ một thoáng điên cuồng tăng vọt, còn có Phong Ma huyết mạch và Phàm Nhân huyết mạch sắp hoàn toàn khô kiệt kia vào lúc này cũng giống như sống lại, chỉ một thoáng sôi trào mãnh liệt, quét sạch tất cả, trực tiếp xua tan bóng tối của thế giới này...
Thật ra hắn vẫn luôn ở nguyên tại chỗ.
Vô Địch kiếm ý, Trật Tự kiếm ý và Phong Ma huyết mạch, Phàm Nhân huyết mạch của hắn điên cuồng tăng vọt... Chỉ trong mấy hơi thở đã đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân, đạt đến một cấp độ khác, không chỉ như vậy, khí tức kia còn đang điên cuồng tăng vọt...
Mà trong một căn nhà gỗ trên dãy núi nào đó, một nữ tử mặc váy trắng thu hồi ánh mắt...
Ở bên cạnh nàng, một giọng nói vang lên:
- Không phải ngươi nói hắn đã trưởng thành, sẽ không quản hắn nữa sao?
Nữ tử váy trắng liếc người đang nói chuyện bên cạnh:
- Biết cái gì là người hộ đạo không?
Giọng nói kia trầm mặc.
Quả thật đã quên mất.
Nữ nhân này là... người hộ đạo của tên kia!
...
Ở bên ngoài.
Tần Quan và A Bồ cũng đang nhìn Diệp Quan, khi thấy hắn thoát khỏi khốn cảnh, khóe miệng của Tần Quan hơi nhếch lên.
Mà A Bồ lại khiếp sợ.
Cô độc!
Năm đó sau khi tổ tiên Khổ Môn chúng tam Tướng thành lập 'Đại đạo Cô Độc' này, cho tới hiện tại chỉ có ba mươi hai người thông qua.
Đương nhiên, bọn họ thông qua là khác với Diệp Quan thông qua.
Ba mươi hai người thông qua đều là sau mấy trăm năm, cuối cùng bọn họ không chịu nổi lựa chọn khôi phục tu vi.
Nhưng Diệp Quan kiên trì được gần ngàn năm cũng không lựa chọn khôi phục tu vi, điều này quả thực kinh khủng, kinh khủng nhất là, cuối cùng không ngờ Diệp Quan cũng không phải là thông qua khôi phục tu vi để phá vỡ cửa ải này.