Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4238 - Chương 4238: Không Chém Được

Chương 4238: Không chém được Chương 4238: Không chém được

Bên ngoài, A Bồ cảm thụ được uy áp kiếm đạo khủng bố phát ra từ trên người Diệp Quan, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng. Hiện tại trực giác của lão chính là Phá Quyển tám thành trở xuống, e là không có ai là đối thủ của Diệp Quan.

Dù sao hiện tại Diệp Quan hiện tại đã là Phá Quyển tứ thành!

Hơn nữa, còn có thể dung hợp hai loại đại đạo...

Đúng lúc này, hai loại huyết mạch trong cơ thể Diệp Quan đột nhiên sôi trào lên, hai loại lực lượng huyết mạch thuận theo cánh tay của hắn hội tụ về phía thanh kiếm ý trong tay hắn.

Nhìn thấy cảnh này, A Bồ nheo mắt, người này muốn làm gì?

Chẳng lẽ muốn dung hợp bốn loại đại đạo Phá Quyển?

Tần Quan cũng hơi kinh ngạc.

Nhưng ngay khi hai loại lực lượng huyết mạch kia sắp hội tụ vào trong thanh kiếm ý, Diệp Quan đột nhiên ngừng lại.

Hắn cười cười, Phong Ma huyết mạch và Phàm Nhân huyết mạch lập tức khôi phục bình tĩnh.

Bởi vì hắn biết, lấy thực lực hiện tại của hắn, căn bản không thể dung hợp bốn loại đại đạo, dung hợp hai loại đại đạo, đối với hắn mà nói, đã đạt đến cực hạn.

Diệp Quan đánh giá thanh kiếm trong tay một chút, sau đó cười nói:

- Vậy gọi là Vô Địch Trật Tự Kiếm đi!

Vô Địch Trật Tự Kiếm!

Nói xong, hắn buông tay ra, kiếm hóa thành kiếm ý trở lại trên người hắn.

Diệp Quan vốn muốn rời khỏi nơi này, nhưng không biết cảm nhận được cái gì, hắn quay đầu nhìn lại, cuối thời không là một thế giới đỏ như máu.

Lúc này, giọng nói của A Bồ đột nhiên vang lên trong thức hải của Diệp Quan:

- Diệp công tử, nơi đó là chỗ tu luyện cuối cùng của Khổ Môn chúng ta: Khổ Hành Địa Ngục. Đến nay còn chưa có người nào có thể xuyên qua cửa địa ngục kia, đạt tới Bỉ Ngạn Chi Giới. Diệp công tử có thể thử một chút

Diệp Quan gật đầu:

- Được

Nói xong, hắn bước ra một bước, bước chân hạ xuống, hắn đã đi tới lối vào của thế giới đỏ như máu kia.

Mới vừa tới nơi này, hắn đã cảm thấy một loại lực lượng thần bí.

Nghiệp lực!

Khổ Môn cũng chú ý nhân quả, mà lực lượng do nhân quả sinh ra, được bọn họ gọi là nghiệp lực, mà ở lối vào này, hắn cảm nhận được vô số loại nghiệp lực khủng bố.

Diệp Quan đi vào.

Nhìn thấy Diệp Quan đi vào cánh cửa máu kia, trong mắt A Bồ lập tức lộ ra vẻ mong đợi.

Mới vừa tiến vào, Diệp Quan đã cảm thấy mình tiến vào một thế giới đầy máu. Trong thiên địa đỏ vô tận, trên mặt đất, vô số xương trắng chồng chất như núi...

Diệp Quan có chút đoán không ra nơi này, nhưng hắn cũng không sợ hãi. Hắn đi về phía trước, mà hắn vừa đi, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện một ít sợi tơ màu trắng nhàn nhạt.

Diệp Quan liếc nhìn những sợi tơ màu trắng kia, hắn hơi nghi hoặc một chút, thứ này có chút giống sợi tơ nhân quả, nhưng lại có chút khác biệt.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, mà theo hắn đi lên phía trước, những sợi tơ màu trắng ở bốn phía kia dần dần càng ngày càng nhiều.

Hắn cũng không để ý, vẫn đi về phía trước.

Nhưng đi một hồi, hắn đột nhiên phát hiện ra, những sợi tơ màu trắng kia càng ngày càng nhiều, không chỉ có như thế, hắn cảm giác thân thể của mình có chút nặng nề.

Hơi trầm ngâm, hắn đột nhiên rút kiếm chém.

Xuy!

Kiếm quang trực tiếp chém về phía những sợi tơ màu trắng kia, kiếm quang xuyên qua những sợi tơ màu trắng kia, sợi tơ màu trắng không chút tổn hại, vẫn tồn tại như cũ.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan lập tức sửng sốt.

Không chém được?

Hắn lại vung ra một kiếm.

Một kiếm này chém ra, kiếm quang lại xuyên qua những sợi tơ màu trắng kia, sợi tơ màu trắng vẫn không bị tổn hại chút nào.

Lần này Diệp Quan thật sự kinh ngạc.

Chém không đứt?

Hắn đánh giá những sợi tơ màu trắng kia, lộ vẻ mặt nghi hoặc, những sợi tơ màu trắng này lại có thể không để ý tới kiếm của mình?

Trầm mặc một lát, hắn tiếp tục đi về phía trước. Theo hắn đi về phía trước, những sợi tơ màu trắng xung quanh càng ngày càng nhiều, không chỉ có vậy, hắn cũng cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nặng nề, dường như có thứ gì đó đang đè ép mình.

Mà trong lúc này, hắn lại liên tục xuất mấy kiếm, đồng thời còn vận dụng lực lượng huyết mạch, nhưng vẫn không thể lay động những sợi tơ màu trắng kia.

Vẻ mặt của hắn trở nên ngưng trọng.

Lại đi một hồi, những sợi tơ trắng xung quanh càng ngày càng nhiều, hắn cảm thấy hai chân mình như đeo chì, càng ngày càng nặng. Không chỉ có vậy, những sợi tơ trắng kia bắt đầu lan về phía hắn, muốn bao phủ hắn.

Diệp Quan nhìn thoáng qua bạch cốt bốn phía, hiện tại hắn đã biết được chủ nhân của những bạch cốt này chết như thế nào.

Chính là do những sợi tơ màu trắng này!

Hắn trầm mặc một lát rồi tiếp tục đi tới.

Cứ như vậy, hắn đi càng ngày càng chậm, mà những sợi tơ màu trắng bên người thì càng ngày càng nhiều...

Ngay khi hắn đang tự hỏi giải quyết sợi tơ màu trắng này như thế nào, đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về bên phải phía trước, nơi đó có một nữ tử, mặc một bộ váy trắng như tuyết, trong tay cầm một thanh kiếm.

Bình Luận (0)
Comment