- Cho dù cuối cùng thất bại, cũng không có vấn đề gì. Nói chung, ngươi phải đi, đi đến thế giới của bọn họ, mang theo thái độ của thế giới chúng ta. Để bọn họ biết, chúng ta không phải con kiến, chúng ta cũng sẽ phản kháng...
Oanh!
Thân thể nàng đột nhiên bốc cháy lên, trong phút chốc, hàng tỉ đạo Thần Linh Quan Huyền Pháp tuôn ra từ trong cơ thể nàng, những Thần Linh Quan Huyền Pháp kia hóa thành từng màn sáng trải ra bốn phía vũ trụ, cứng rắn ngăn cản toàn bộ những lực lượng chân thật đến từ thế giới chân thật kia...
Diệp Quan nhìn Tang Mi đang bốc cháy, hắn muốn nói gì đó, nhưng lúc này hắn không thể nói được gì.
Tang Mi nhìn hắn, thản nhiên cười:
- Có một số việc, không phải ngươi làm chính là ta làm, ai kêu chúng ta là Trật Tự Chủ? Nếu đã lấy được tín ngưỡng chúng sinh, vậy chúng ta nên tranh giành một phen vì chúng sinh... Ta vì tín ngưỡng của mình mà chết, chết có ý nghĩa, ta sẽ bảo hộ nơi đây cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ngươi đi đi!
Diệp Quan lau nước mắt, sau đó xoay người gào thét:
- Nhị Nha, Tiểu Bạch, giúp ta!
Giọng nói vừa rơi xuống, hắn và mọi người bên cạnh đã lao về phía mảnh thế giới hư vô kia.
Mà Nhị Nha thì trực tiếp hóa thành một luồng sáng chui vào trong cơ thể Diệp Quan.
Oanh!
Hợp thể!
Khí tức của Diệp Quan tăng vọt mấy chục lần trong phút chốc.
Tiểu Bạch cũng hóa thành một luồng sáng trắng chui vào giữa lông mày Diệp Quan. Ở quanh người hắn, vô số linh khí giống như thủy triều dâng trào ra...
Đám người An Nam Tĩnh và chủ nhân Đại Đạo Bút cũng vọt vào theo.
Nhìn đám người Diệp Quan vọt vào, nụ cười trên mặt Tang Mi vẫn còn, nhưng nàng đã bắt đầu biến mất từng chút một...
Khi đám người Diệp Quan vọt vào trong mảnh thời không hư vô kia, đột nhiên, vô số đạo kiếp lôi màu đỏ thắm đáng sợ nương theo lực lượng chân thật vọt tới từ bốn phía...
Diệp Quan gào thét, hắn chém ra một kiếm mãnh liệt, kiếm quang lướt qua, trực tiếp đánh nát vô số kiếp lôi màu đỏ thắm, nhưng ngay sau đó, lại có vô số đạo kiếp lôi màu đỏ thắm không ngừng vọt tới.
Không chỉ có như thế, thời không hư vô chỗ bọn hắn đột nhiên xuất hiện vô số lực lượng ý chí đen kịt... Bọn chúng lít nha lít nhít vọt về bốn phía, không chỉ muốn đánh nát bọn họ, càng muốn tiến vào vũ trụ thế giới bên dưới, hủy diệt tất cả.
Diệp Quan không thể không ngừng lại, hắn nhất định phải ngăn cản những ý chí thần bí này tiến vào bên dưới, bởi vì vũ trụ thế giới bên dưới hoàn toàn không ngăn cản nổi. Hắn đang muốn ra tay, đúng lúc này, An Nam Tĩnh đột nhiên nói:
- Các ngươi tiếp tục đi tới đi!
Nói xong, nàng bước ra một bước về phía trước, trong phút chốc, một lĩnh vực trực tiếp bao phủ mảnh thời không hư vô này.
Võ Thần Lĩnh Vực!
Một cỗ ý chí Võ Thần đáng sợ đột nhiên quét sạch bốn phía, tất cả lực lượng ý chí màu đen kịt trong sân tại thời khắc này trực tiếp bị cưỡng ép trấn áp...
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía An Nam Tĩnh, hốc mắt đỏ bừng. An Nam Tĩnh nhìn hắn:
- Đi đi!
Diệp Quan thu hồi ánh mắt, dẫn theo mọi người bên cạnh phóng về phía xa. Không biết qua bao lâu, bọn họ vẫn không thể thoát khỏi mảnh thời không hư vô này. Đúng lúc này, chủ nhân Đại Đạo Bút ở bên cạnh đột nhiên ngừng lại.
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía chủ nhân Đại Đạo Bút, chủ nhân Đại Đạo Bút nhìn hắn:
- Phải phá vỡ thời không nơi này!
Phá vỡ!
Diệp Quan chém mạnh một kiếm xuống.
Kiếm quang chém thẳng xuống, mà mảnh thời không hư vô trước mắt này lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Diệp Quan ngơ ngẩn.
Sau khi lấy được tín ngưỡng lực của Tang Mi, thực lực của hắn đã đạt đến một loại trình độ vô cùng khủng bố, hiện tại lại thêm dung hợp với Nhị Nha và Tiểu Bạch, thật ra hiện tại hắn đã vượt xa Phá Quyển chín thành, nhưng vẫn không thể rung chuyển mảnh thời không hư vô này.
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía chủ nhân Đại Đạo Bút, còn chủ nhân Đại Đạo Bút lại trầm mặc.
Trong mắt Diệp Quan hiện lên vẻ dữ tợn, hắn lại chém mạnh một kiếm xuống. Giờ khắc này, hắn vận dụng tất cả lực lượng của mình, một kiếm này chém xuống, thời không trước mặt hắn trực tiếp bị xé nứt ra một vết rách, nhưng trong giây lát, vết rách kia lại tự động khép lại...
Diệp Quan đang muốn xuất kiếm lần nữa, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ một bên:
- Để ta đến!
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một nữ tử đạp không mà đến.
Tĩnh Tông Chủ!
Tĩnh Tông Chủ nhìn Diệp Quan, nàng cũng không nói lời nào, nàng chậm rãi nhìn về phía trước mặt Diệp Quan, đột nhiên, toàn bộ thân thể và linh hồn của nàng bốc cháy lên, tiếp đó, hai tay nàng nắm chặt:
- Mở!
Răng rắc!
Mảnh thời không hư vô trước mặt Diệp Quan trực tiếp vỡ ra một góc, tiếp đó, khe hở kia càng lúc càng lớn...
Nhưng vào lúc này, một luồng lực lượng đáng sợ đột nhiên quét ra từ trong khe nứt, lao thẳng đến Tĩnh Tông Chủ.