CHƯƠNG 470
CÓ MUỐN GIÚP ĐỠ KHÔNG?"
Nói xong, ả trực tiếp phóng lên tận trời, vọt về phía Thương Vương.
Mà những thủ hạ của ả sau khi ngây cả người, cũng cùng nhau vọt về phía đám người Thương Vương.
Bọn hắn mặc dù cảm thấy làm như vậy không đúng, thế nhưng, không thể không làm như vậy.
Hiện tại không xông theo An Vương, bọn hắn đều không cần đợi đến thẩm phán liền sẽ bị xử lý.
Vẻ mặt của Thương Vương lập tức trở nên vô cùng khó xem!
Mẹ nó!
Nữ nhân điên này!
Vào giờ phút này, gã không thể không ứng chiến!
Bởi vì nữ nhân này là tới thật!
Ở nơi xa, nhìn hai nhóm người đánh nhau, Nhị Nha liếm liếm mứt quả, hơi nghi hoặc một chút: "An tỷ, bọn hắn thế mà tự mình đánh nhau! Chúng ta có nên giúp nữ nhân này giết vị An Vương kia hay không?"
An Nam Tĩnh nhìn chằm chằm An Vương: "Chờ một chút, tìm cơ hội giết nữ nhân này!"
Nhị Nha sửng sốt.
An Nam Tĩnh bình tĩnh nói: "Đầu óc của nữ nhân này tốt hơn vị Thương Vương kia, ả sở dĩ làm như thế, là đang cầu sinh trong tuyệt địa, bởi vì ả biết, ả không làm như vậy, ả có thể sẽ bị chúng ta cùng với Thương Vương cùng nhau hợp lại xử lý, bởi vì vị Thương Vương này tuyệt đối sẽ không giúp ả! Nữ nhân này thấy rõ điểm này, cho nên, quyết định tiên hạ thủ vi cường!"
Nhị Nha nhìn thoáng qua An Vương, nhíu mày: "Tâm nhãn thật nhiều! Giống như Tiểu Huyền Tử!"
An Nam Tĩnh nhìn vị An Vương kia: "Người này chưa bị trừ diệt, là một mối họa lớn, đợi chút nữa ba người chúng ta tìm kiếm cơ hội giết nàng trước tiên."
Nhị Nha đột nhiên hỏi: "Hiện tại vì sao không động thủ?"
An Nam Tĩnh nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ của Nhị Nha: "Hiện tại động thủ, bọn hắn liền sẽ hợp lại đối phó với chúng ta! Đây cũng là một trong những mục đích của ả."
Nhị Nha khẽ gật đầu, sau đó nói: "Không biết Tiểu Bạch có chơi bom không!"
An Nam Tĩnh đột nhiên nhăn lông mày lại: "Ngươi cho nó thứ đồ chơi kia rồi?"
Nhị Nha gật đầu: "Đúng vậy, cho nó mấy chục quả, ta nói với nó, một lần đừng có nổ quá nhiều, ấn xong liền phải chạy, không biết nó có nhớ không!"
Vẻ mặt của An Nam Tĩnh lập tức trầm xuống.
Lông mày của Trang Vị Nhiên cũng là nhíu lại.
Tên tiểu tử kia còn sống không?
Chúng ta liều mạng chống cự ở nơi này, nhà lại bị Tiểu Bạch trộm đi, vậy coi như thú vị.
Ở bên trong hư không, Diệp Quan vào giờ phút này đã giết sắp đỏ mắt.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện ở trên bờ vai hắn, nó nhìn Diệp Quan, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó vung vẩy móng vuốt nhỏ một hồi.
Diệp Quan nghi hoặc: "Tháp Gia, nó nói cái gì?"
Tháp nhỏ nói: "Nó hỏi có muốn giúp đỡ không?"
Diệp Quan liền vội vàng gật đầu: "Muốn!"
Nghe Diệp Quan nói, Tiểu Bạch lập tức vô cùng hưng phấn, nó vung móng vuốt nhỏ lên, mấy chục quả trứng lớn như dưa hấu xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan, sau đó nó dùng một cái móng vuốt che mắt của chính mình, một cái móng vuốt liền muốn nhấn nút.
Diệp Quan: "…"
Mà nhìn thấy dáng vẻ giống như hết sức sợ hãi của Diệp Quan, móng vuốt nhỏ của nó liền vội vàng che con mắt của Diệp Quan, sau đó tự mình nhắm nghiền hai mắt, một cái móng vuốt nhỏ khác thì tiếp tục đi nhấn.
Ngay vào lúc móng vuốt nhỏ kia muốn nhấn xuống cái nút kia, một bàn tay đột nhiên bắt lấy móng vuốt nhỏ.
Chính là tay của Diệp Quan!
Diệp Quan nhìn tiểu gia hỏa màu trắng trước mặt, mồ hôi lạnh đã chảy xuống.
Tiểu Bạch mở hai mắt ra nhìn Diệp Quan, con mắt chớp động, lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó chân thành nói: "Không cần hỗ trợ! Ta có thể chịu đựng được!"
Nói xong, hắn lau máu tươi trên khóe miệng.
Hắn cảm thấy, nếu để cho tiểu gia hỏa này hỗ trợ, hắn cũng sẽ được tống tiễn.
Quá kinh khủng!
Đúng lúc này, Mạc Niệm Niệm ở một bên đột nhiên nói: "Giết ra ngoài!"
Nghe Mạc Niệm Niệm nói, Diệp Quan nắm Tiểu Bạch đặt ở trên bả vai mình, sau một khắc, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang liền xông ra ngoài.
Xùy!
Hành Đạo kiếm mở đường, đánh đâu thắng đó!
Rất nhanh, Diệp Quan cùng với Mạc Niệm Niệm trực tiếp mang theo cả đám Quan Huyền học viện lao ra vòng vây, chẳng qua đúng lúc này, hai phía sau lưng bọn họ, vô số thời không đột nhiên nổ tung, tiếp theo, từng cỗ khí tức mạnh mẽ trào ra.
Lại tới!
Nhìn thấy một màn này, Mạc Niệm Niệm híp hai mắt lại, nàng đột nhiên quay người chém xuống một kiếm.
Xùy!
Thời không nứt ra, một lối đi truyền tống xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan.
Mạc Niệm Niệm nhìn về phía Diệp Quan: "Mang theo bọn hắn đi Hư Chân chiến trường, chúng ta đoạn hậu."
Diệp Quan yên lặng.
Mạc Niệm Niệm đang muốn nói chuyện, Diệp Quan đột nhiên nhìn về một đám cường giả Quan Huyền vũ trụ phía xa xa: "Chúng ta đi!"
Trong mắt Mạc Niệm Niệm lóe lên một vệt tán thưởng!
Lúc này nếu như còn lề mề chậm chạp, vậy coi như thật sự có chút ngu xuẩn.