CHƯƠNG 569
ĐI THEO TA
Năm vị trí đầu Chân Võ Bảng, đó là khái niệm gì?
Từng người yêu nghiệt như là bật hack!
Đáng tiếc..
Đúng lúc này, lão giả tóc trắng kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, trong ánh mắt, không che giấu sát ý chút nào!
"Cút!"
Đúng lúc này, nơi chân trời đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh như băng
Thanh âm của An Vương!
Lão giả tóc trắng ngẩng đầu nhìn về phía An Vương, An Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm lão: "Chu Mặc Thần sư, đừng có làm mất thể diện của đồ đệ ngươi!"
Lão giả tóc trắng còn muốn nói điều gì, hai vị lão giả sau lưng An Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão, trong nháy mắt, hai cỗ khí tức cường đại trực tiếp khóa chặt lão
Trong lòng Chu Mặc giật mình, lập tức không dám lại nói cái gì, ngay lập tức lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan, quay người rời đi
Ở bên trong hư không, An Vương yên lặng
Nàng cũng muốn cứu Gia Cát Hạo Nguyệt, thế nhưng, nàng không thể
Nếu là chiến đấu giữa thế hệ tuổi trẻ, thế hệ trước há có thể nhúng tay?
Hơn nữa, nàng cũng không cứu được!
Vị An Võ Thần kia cũng không phải ăn chay!
Phía dưới, bên trong Hư Chân chiến trường, Diệp Quan sau khi chém giết vị Gia Cát Hạo Nguyệt kia, hắn quay người đi đến trước mặt Trần Quan Tử, nói khẽ: "Đại sư huynh…"
Trần Quan Tử khẽ gật đầu: "Trở về liền tốt!"
Diệp Quan cúi đầu, không nói gì
Trần Quan Tử nói: "Đi theo ta!"
Nói xong, y quay người rời đi
..
Tại Tiểu Quan đại lục, Quan Huyền học viện
Kiếm Tông, Kiếm trủng
Trần Quan Tử mang theo Diệp Quan cùng với một đám sư huynh đệ Kiếm Tông đi đến Kiếm trủng, y nhìn về phía Diệp Quan, mở lòng bàn tay ra
Diệp Quan sau khi yên lặng một lúc lâu, đưa ba thanh phi kiếm của Tào Bạch cho Trần Quan Tử
Trần Quan Tử tiếp nhận ba thanh phi kiếm, y đi đến một bên, cắm ba thanh phi kiếm ở trên một tảng đá, sau đó dùng chỉ làm kiếm vạch trên mặt đất một cái: Tào Bạch, chết trận vào ngày mười ba tháng chín năm Quan Huyền
Nhìn thấy một màn này, sau lưng Trần Quan Tử, một đám Kiếm Tu cũng không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống không ngừng được
Tại Kiếm Tông, Tào Bạch xem như người tương đối hoạt bát, bởi vậy, đều chơi rất thân cùng với các sư huynh đệ
Mà sau ngày hôm nay, lại không còn Tào Bạch sư huynh!
Diệp Quan nhìn ba thanh phi kiếm trước mặt, hơi hơi cúi đầu, yên lặng không nói
Trần Quan Tử nhìn thoáng qua ba thanh phi kiếm kia, sau đó nói khẽ: "Tạm biệt!"
Nói xong, y quay người rời đi
Ở tại chỗ, Diệp Quan cũng không có rời đi, hắn cứ như vậy đứng đấy
Lúc này, Trần Quan Tử ở xa xa đột nhiên nói: "Đi gặp cha mẹ y một chút!"
Thân thể của Diệp Quan khẽ run lên
Vào giờ khắc này, hắn có chút sợ
Nhưng, vẫn là phải đi
Tại Tào gia
Trong một gian đại điện, một nam tử trung niên cùng với một mỹ phụ ngồi yên lặng
Diệp Quan đi theo Trần Quan Tử bước vào đại điện
Nhìn hai người, nam tử trung niên dùng tay phải nắm thật chặt góc bàn, yên lặng không nói
Mỹ phụ dùng hai tay nắm chặt quần áo của mình, thân thể đang run
Trần Quan Tử xuất ra một cái hộp, y chậm rãi đi đến trước mặt hai người, sau đó nói khẽ: "Đây là một chòm tóc của sư đệ…"
Trong nháy mắt, nước mắt trong mắt mỹ phụ kia trào ra tựa như vỡ đê
Nam tử trung niên nắm chặt hai tay, cố nén nước mắt trong mắt, nhưng thân thể lại không ngăn được run lên
Trần Quan Tử để hộp xuống, làm một lễ thật sâu, sau đó mang theo Diệp Quan quay người rời đi
Trong điện, mỹ phụ run rẩy nâng hộp lên, trong nháy mắt, hộp chính là bị nước mắt thấm ướt
Tay phải của nam tử trung niên run rẩy đặt ở bên trên cái hộp kia, nói khẽ: "Tào gia ta…kiêu ngạo…"
Mỹ phụ nhìn về phía nam tử trung niên, nước mắt trong mắt không ngừng tuôn ra, gầm thét: "Vùng vũ trụ này, dựa vào cái gì muốn y thủ? Dựa vào cái gì? Y chỉ mới mười tám tuổi mà thôi! Dựa vào cái gì!!"
Nam tử trung niên nhìn hộp, vào giờ phút này, ông ta đã là nước mắt tuôn đầy mặt: "Thế nhưng…cũng nên có người đứng ra…"
..
Ở ngoài điện
Trần Quan Tử cùng với Diệp Quan lẳng lặng đứng đấy
Trần Quan Tử ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời có chút mờ mịt, nhìn không rõ, như có một tầng sương nước, y nói khẽ: "Sở dĩ mảnh Quan Huyền vũ trụ này yên tĩnh, là bởi vì đã từng có vô số tiền bối dùng mệnh đổi lấy, trận chiến năm đó bọn họ còn chưa có đánh xong, hiện tại đến đời chúng ta! Nếu như đời chúng ta đánh không hết, sẽ phải là đời sau của chúng ta tới đánh…"
Diệp Quan nhìn về phía chân trời, ánh mắt có chút mờ mịt
Kiếm Trủng có mấy trăm vạn thanh kiếm, mang ý nghĩa có mấy trăm vạn Kiếm Tu chết trận, mà đây, vẫn chỉ là một góc băng sơn của Quan Huyền vũ trụ
Trừ cha mình ra, còn có rất rất nhiều người hy sinh mạng sống vì Quan Huyền vũ trụ