CHƯƠNG 732
Nhìn thấy một màn này, nữ tử váy mây ở một bên kia lập tức kinh hãi, nàng chạy vội đến bên cạnh Diệp Quan, vội vàng nói:
- Vị công tử này, ngươi không sao chứ?
Diệp Quan lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nhìn về phía cánh tay phải của mình, vào giờ phút này cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn nứt ra, máu tươi không ngừng tuôn ra, cực kỳ khiếp người
nhìn cánh tay phải của chính mình, trong lòng Diệp Quan chấn động vô cùng, lực lượng của cỗ khôi lỗi này thực sự doạ người, hơn nữa, thân thể vô cùng cứng rắn, thần vật bình thường khó làm thương tổn, chân chính công thủ toàn diện!
Nhưng vào lúc này, cỗ khôi lỗi kia đột nhiên cầm kiếm dựng thẳng ở giữa trán, tay trái khép hai ngón tay, chỉ xéo mặt đất
Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan liền vội vàng giữ chặt nữ tử váy mây kia:
- Cô nương, lực lượng của kẻ này doạ người, hai người chúng ta không phải đối thủ của đối phương, rút lui trước!
Vừa mới dứt lời, cỗ khôi lỗi kia chính là đã giết về phía hai người bọn họ, Diệp Quan lôi kéo nữ tử váy mây liền chạy
Bị Diệp Quan kéo, gương mặt của nữ tử váy mây đỏ bừng trong nháy mắt, nàng đã khi nào thân mật với nam tử như thế? Xuất phát từ bản năng, bản muốn giãy dụa một thoáng, nhưng Diệp Quan năm thực sự chặt, tăng thêm vào giờ phút này tình cảnh của hai người nguy hiểm, thế là, nàng dứt khoát để mặc, nghĩ thầm, mình đã phản kháng qua, là hắn bắt quá chặt, không liên quan đến mình
Đúng lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến thanh âm của nam tử áo trắng kia:
- Tỷ, còn có ta! Ngươi làm sao lại quên ta?
Nghe được nam tử áo trắng, nữ tử lập tức lấy lại tinh thần, suýt nữa quên mất đứa em trai này. Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, cũng may ba người đã chạy ra xa mấy ngàn trượng, cỗ khôi lỗi kia cũng không tiếp tục đuổi, mà là lui về trước cửa một ngôi đại điện nơi xa
Ba người đều là thở dài một hơi!
Diệp Quan xuất ra một viên đan dược Tiên giai uống vào, sau đó lại lấy ra một viên đan cho nữ tử váy mây:
- Cô nương, cho ngươi!
Nữ tử váy mây cũng không có cự tuyệt, mỉm cười:
- Tạ ơn!
Nói xong, nàng tiếp nhận viên đan dược kia, nhưng lại không uống vào, mà là thu vào
Ở một bên, nam tử áo trắng kia đột nhiên nói:
- Ta thì sao? Ta không có sao?
Diệp Quan nhìn thoáng qua nam tử áo trắng:
- Xấu hổ vì trong túi tiền rỗng tuếch, đan dược không nhiều, xin hãy tha lỗi!
Đan dược của hắn xác thực không nhiều!
Nghe được Diệp Quan, nam tử áo trắng co giựt khóe miệng, y trừng mắt liếc Diệp Quan, mà Diệp Quan thì không nhìn thẳng y, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương
Lúc này, nữ tử váy mây đột nhiên xuất ra một cái bình ngọc trắng đưa tới trước mặt Diệp Quan:
- Cho ngươi!
Trong bình ngọc trắng, có năm viên đan dược Đế cấp!
Diệp Quan hơi kinh ngạc, hắn biết, nơi này tài nguyên thiếu thốn, đan dược Đế cấp là hết sức hiếm hoi, phải biết, lão giả áo đen trước đó kia thế nhưng là ngay cả một viên đan dược Đế cấp cũng đều không có, mà nữ tử váy mây trước mắt này vừa ra tay liền là năm viên đan dược Đế cấp!
Thân phận của nữ tử này, hẳn là rất không bình thường!
Diệp Quan cũng không có cự tuyệt, nhận lấy bình đan dược kia:
- Tạ ơn!
Nữ tử váy mây cười nói:
- Ta tên là Nam Cung Tuyết, ngươi thì sao?
Diệp Quan nói:
- Diệp Quan!
Ở một bên, nam tử áo trắng đột nhiên hỏi:
- Là đại tộc Diệp tộc tại Nam Cực thần châu?
Diệp Quan lắc đầu
nam tử áo trắng lại hỏi:
- Tán tu?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng
nam tử áo trắng nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì thêm
Nam Cung Tuyết lại có chút chấn kinh:
- Ngươi lại có thể là tán tu?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng!
Nam Cung Tuyết cười nói:
- Vậy ngươi thật đúng là lợi hại, làm một vị tán tu, không dựa vào phụ mẫu, không dựa vào gia thế bối cảnh, vậy mà tu đến loại trình độ này, hơn nữa, chiến lực mạnh như thế, là thật sự không tầm thường
Diệp Quan ngượng ngập cười cười:
- Cũng tạm!
Nam Cung Tuyết hé miệng cười một tiếng, nàng đánh giá Diệp Quan, lúc này Diệp Quan mặc một bộ trường sam màu trắng, bên trong mặc một kiện áo bào xanh, thân thể thẳng tắp, như kiếm như thương, mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ vô cùng, tăng thêm hắn ôn tồn lễ độ, đối xử hữu lễ với mọi người, quả thực là một vị quân tử nhẹ nhàng
Nam Cung Tuyết nhìn một chút, trong lúc nhất thời có chút thất thần, mà lúc này, nam tử áo trắng kia đột nhiên lôi kéo ống tay áo của Nam Cung Tuyết:
- Tỷ, ngươi đừng có nhìn chằm chằm người khác như vậy!
Nghe vậy, gương mặt của Nam Cung Tuyết liền đỏ lên trong nháy mắt
Nhìn thấy một màn này, nam tử áo trắng lập tức có chút im lặng, y cũng không phải đồ đần độn, làm sao nhìn không ra tỷ tỷ của chính mình có hảo cảm đối với thiếu niên Kiếm Tu này?