CHƯƠNG 741
TRẦN HÀ
Thấy vẻ mặt của mấy người, trong lòng Diệp Quan trầm xuống, mấy người này có khả năng đã đoán được cái gì
chẳng qua không quan trọng!
Thân hình Diệp Quan lóe lên, xuất hiện ở trước mặt mấy người, hắn nhìn mấy người, không nói gì
Nam tử cầm đầu cười nói:
- Vị huynh đài này, tại hạ Trần Hà, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?
Diệp Quan cười nói:
- Diệp Quan!
Trần Hà lúc này hỏi:
- Có phải là siêu cấp đại tộc Diệp tộc Nam Cực Thần Châu?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không phải!
Nghe vậy, Trần Hà nhìn thoáng qua Diệp Quan, như có điều suy nghĩ
Diệp Quan không muốn lãng phí thời gian ở nơi đây, ngay lập tức nhìn về phía Nam Cung Tuyết:
- Chúng ta đi thôi!
Nam Cung Tuyết gật đầu:
- Được!
Hai người rời đi
Ở tại chỗ, Trần Hà nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nơi xa, ánh mắt dần dần trở nên có chút băng lãnh
Ở bên cạnh gã, một vị thiếu niên trầm giọng nói:
- Trần Hà ca, thiếu niên kia tuyệt đối có được Tị Kiếp Thạch!
Trần Hà nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Quan cùng với Nam Cung Tuyết nơi xa:
- Bọn hắn là vừa mới đi ra từ bên trong!
Nghe vậy, thần sắc của mấy người đều là trở nên ngưng trọng
Trần Hà gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa:
- Lúc đi ra, hai người này đầy mặt nụ cười, bọn hắn hẳn là đạt được gì đó ở bên trong
Mấy người còn lại đều là gật đầu, ánh mắt trở nên nóng rực
Trần Hà đột nhiên nói:
- Nhanh chữa thương, sau đó đuổi theo
Nói xong, y ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương
Mà lúc này, một vị thiếu niên có chút lo lắng nói:
- Trần Hà ca, thiếu niên kia chỉ sợ là không đơn giản
Trần Hà nói:
- Ta vừa mới cảm thụ một thoáng, người này chẳng qua là một vị Chân Tiên cảnh, không đáng để lo. Còn nữa, phụ thân ta Trần Quyền thế nhưng là một vị cường giả Thần Đế cảnh đỉnh phong, sao phải sợ hắn?
Nghe vậy, mấy người nhất thời yên lòng
Nơi xa, trong một mảnh đám mây, Nam Cung Tuyết có chút bất mãn:
- Ngươi cứu những người kia, những người kia lại ngay cả một câu cám ơn cũng không nói, quả nhiên là quá phận
Diệp Quan cười nói:
- Không cám ơn chỉ là thứ yếu, chỉ sợ còn có ý đồ xấu!
Nam Cung Tuyết cau mày:
- Ngươi cứu bọn hắn, bọn hắn nếu như còn có ý đồ xấu đối với ngươi, đây chẳng phải là không bằng cầm thú?
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Nam Cung Tuyết cô nương, ngươi bây giờ có tính toán gì không?
Nam Cung Tuyết hỏi lại:
- Ngươi thì sao?
Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:
- Ta muốn tìm một nơi yên tĩnh tu luyện thật tốt
Hiện tại cô cô nói rõ là muốn nuôi thả hắn, bởi vậy, vẫn là tìm một nơi hèn mọn phát dục đi
Nam Cung Tuyết đột nhiên nói:
- Vậy không bằng đi Nam Cung tộc chúng ta?
Diệp Quan nhìn về phía Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tuyết cười nói:
- Nam Cung tộc chúng ta ở Tây Cực Thần Châu, chỗ vắng vẻ, lôi kiếp ít nhất, vừa vặn thích hợp cho ngươi tu luyện
Diệp Quan có chút lưỡng lự
Nam Cung Tuyết lại nói:
- Ngươi vừa đạt được Thượng Cổ Thần Khôi Thuật kia, nếu như muốn luyện chế, khẳng định cần rất nhiều tài liệu, một mình ngươi đi lung tung ở nơi này, muốn tìm tài liệu, nhất định là cực kỳ phiền toái, nếu như đến Nam Cung tộc, có chúng ta trợ giúp ngươi, rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều
Diệp Quan cười nói:
- Vậy liền làm phiền!
Thấy Diệp Quan đáp ứng, trên mặt Nam Cung Tuyết lập tức nổi lên một nụ cười xúc động lòng người:
- Vậy chúng ta đi!
Diệp Quan gật đầu, hai người đang muốn rời đi, nhưng vào lúc này, ở chân trời nơi xa, mấy luồng ánh sáng trắng bắn nhanh tới, tầng mây bị xé nứt, sau một khắc, mấy người xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan cùng với Nam Cung Tuyết!
Chính là đám người Trần Hà kia
Nhìn thấy đám người Trần Hà, Diệp Quan lộ ra thần sắc bình tĩnh, mà ánh mắt của Nam Cung Tuyết thì lạnh xuống
Trần Hà cầm đầu nhìn Diệp Quan phía xa, cười nói:
- Diệp công tử, nếu như ta đoán không lầm, trên người ngươi hẳn là có một khối Tị Kiếp Thạch, đúng không?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng!
Trần Hà cười nói:
- Ngươi cũng rất thẳng thắn!
Diệp Quan nhìn thoáng qua Trần Hà, không nói gì
Trần Hà lại nói:
- Diệp công tử, ta thay ngươi suy nghĩ, ngươi chẳng qua chỉ là Chân Tiên cảnh, dùng thực lực cá nhân của ngươi, quả quyết không thể nào là đối thủ của chúng ta. Xem ở trên việc ngươi đã cứu chúng ta, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sống, đó chính là chủ động giao ra Tị Kiếp Thạch, kể từ đó, còn có đường sống
Nghe lời này, Nam Cung Tuyết lập tức đột nhiên giận dữ:
- Ngươi người này sao lại vô sỉ như vậy? Mới vừa rồi nếu không phải Diệp công tử cứu giúp, bọn ngươi sớm đã táng thân ở bên trong mảnh lôi uy kia, bọn ngươi sau khi nhặt lại mạng sống, lại vẫn lấy oán trả ơn, hành vi như thế, ngay cả cầm thú cũng không bằng! Ta nhổ vào!
Trần Hà cười khẽ:
- Hắn đúng là đã cứu chúng ta, nhưng thì tính sao? Hắn nếu như không có Tị Kiếp Thạch, ta tự nhiên sẽ báo ân nói cảm ơn, nhưng có Tị Kiếp Thạch, vậy cũng chỉ có thể tha thứ ta lấy oán trả ơn. Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Nam Cung Tuyết nhìn chằm chằm Trần Hà:
- Ngươi liền không sợ chết oan chết uổng sao?
- Ha ha!
Trần Hà xem thường, cười ha hả:
- Không có cách nào, ai bảo ta có một người cha tốt chứ? Ha ha!