CHƯƠNG 75
Phí Bán Thanh gật đầu.
Tống Phu mỉm cười: "Không cần lo lắng, tên tiểu tử này điềm tĩnh, sẽ không ăn thiệt thòi!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười một tiếng: "Mong vậy!"
Không bao lâu, bốn người tới lễ điện Quan Huyền, tạo hình đại điện cực kỳ xa hoa, trên cửa phủ những tấm da thú đắt tiền xa xỉ.
Mà lúc này, lần lượt có người tiến vào lễ điện Quan Huyền.
Như mọi khi, lần này chỉ có một trăm người!
Và 100 người này gần như có thể nói là những thiên tài hàng đầu đến từ 360 châu!
Bốn người giao thiệp mời, sau khi tiến vào đại điện, đại điện rất rộng rãi, có thể dung nạp ít nhất mấy ngàn người, mà ở ngay phía trước đại điện, có một bệ đá rất lớn dài rộng mấy chục thước, mà ở dưới bệ đá, là từng chiếc bàn tròn.
Lúc này, Tiêu Thương đột nhiên cười nói: "Ta nói cho các ngươi biết, chỗ ngồi này cũng rất chú trọng!"
Ba người nhìn về phía Tiêu Thương, Tiêu Thương cười nói: "Càng gần phía trước, chứng minh càng được Quan Huyền học viện coi trọng. Mỗi một lần chỗ ngồi của Thanh Châu đều là cao nhất, Vân Châu thứ hai, mà còn lại, chính là xem Quan Huyền học viện an bài như thế nào!"
Tôn Hùng lắc đầu: "Thế giới này, quá thực tế!"
Tiêu Thương nhìn thoáng qua Tôn Hùng, cười nói: "Cái thế giới này, nhìn lợi ích cùng với giá trị, ngươi có thể mang đến cho người khác lợi ích cùng với giá trị, người khác mới sẽ coi trọng ngươi! Không có cách nào!"
Tôn Hùng gật đầu: "Ta hiểu rõ!"
Tiêu Thương cười cười, sau đó nói: "Xem thử chúng ta ngồi ở đâu!"
Nói xong, y nhìn liếc mắt nhìn chung quanh, nhưng không có phát hiện ra vị trí của bọn hắn.
Lúc này, Nạp Lan Già đột nhiên chỉ phía trước nhất: "Ngươi nhìn kìa!"
Tiêu Thương nhìn về phía nơi xa, rất nhanh, biểu lộ của y cứng đờ!
Vị trí của bọn hắn, ở vị trí thứ hai, phía dưới Thanh Châu, bên cạnh Vân Châu, đồng vị trí thứ hai với Vân Châu!
Nhìn thấy một màn này, bốn người đều sửng sốt.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc.
Tiêu Thương trầm giọng nói: "Làm sao lại an bài vị trí thứ hai cho chúng ta?"
Nói xong, y nhìn về phía Diệp Quan.
Diệp Quan lắc đầu: "Ta không biết!"
Tiêu Thương nhìn vị trí kia, trầm giọng nói: "Đây là bằng với gác chúng ta ở trên lửa nướng! Người an bài vị trí cho chúng ta, là có thù với chúng ta sao?"
Tôn Hùng trầm giọng nói: "Ngồi không?"
Tiêu Thương có chút lưỡng lự, sau đó nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan bình tĩnh nói: "Ngồi! Ngược lại là bọn họ an bài, vì sao không ngồi?"
Tiêu Thương nói: "Chỉ sợ là sẽ hấp dẫn cừu hận!"
Diệp Quan cười nói: "Nếu ngay cả vị trí người ta an bài cũng không dám ngồi, làm sao có thể tranh hạng nhất?"
Nói xong, hắn đi thẳng đến vị trí kia!
Hắn mới không sợ!
Hắn biết rõ một cái đạo lý, đối diện với mấy vị thiên tài kiệt ngạo bất tuần này, ngươi không thể sợ, ngươi càng sợ, bọn hắn càng cảm thấy ngươi dễ khi dễ, sau đó kết bè kết đội tới khi dễ ngươi!
Nạp Lan Già cười cười, cũng đi theo qua!
Nhìn thấy hai người đều đi tới, Tiêu Thương cười ha ha một tiếng, cũng vội vàng đi theo!
Tôn Hùng tự nhiên không có khả năng ngồi dưới đất, cũng vội vàng đi theo.
Mà khi bốn người Diệp Quan ngồi vào chỗ của họ, vô số ánh mắt trên sân đột nhiên tập trung về phía họ!
Mà khi bọn hắn nhìn thấy thẻ hiển thị trên bàn của họ, tất cả mọi người đều choáng váng!
Quan Huyền học viện Nam Châu!
Nam Châu?
Giữa sân, vẻ mặt của tất cả mọi người lập tức trở nên cổ quái.
Nam Châu này không phải vẫn luôn là tồn tại hạng chót sao?
Mà bây giờ, thế mà chiếm giữ hạng hai?
Ánh mắt của mọi người, có tò mò, có nghi hoặc, còn có khó chịu.
Tiêu Thương nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó cười nói: "Bọn hắn đều đang nhìn chúng ta!"
Diệp Quan bưng ly trà trước mặt lên nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó nói: "Tùy bọn hắn!"
Tiêu Thương cười nói: "Trực giác nói cho ta biết, khẳng định có phiền toái!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Không gây chuyện, không sợ phiền phức!"
Tiêu Thương cười ha ha một tiếng: "Xác thực!"
Đúng lúc này, một vị nam tử đột nhiên đi đến, nam tử buộc tóc dài sau ót, mặc một bộ quần áo vải đơn giản, trên chân đi một đôi giày cỏ, thoạt nhìn rất bần hàn.
Trong điện, mấy người vào lúc nhìn thấy nam tử, lập tức lộ ra thần sắc chế giễu.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của bọn hắn cứng đờ!
Bởi vì nam tử chậm rãi đi tới bàn bên cạnh đám người Diệp Quan kia!
Vân Châu, Tả Phu!
Giữa sân, vẻ mặt của cả đám lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
Lão nhị vạn năm!
Đây là đánh giá của mọi người đối với Vân Châu!
Đây cũng không phải là từ ngữ trào phúng, mỗi năm đều đứng hạng hai, đó là một chuyện vô cùng đáng sợ!
Sau khi Tả Phu nhập tọa, y nhìn về phía thị nữ một bên, hơi hơi thi lễ: "Một chén nước sôi!"
Thị nữ vội vàng rót một chén nước sôi giúp y.
Tiếp theo, bên trong ánh mắt của mọi người, Tả Phu móc ra một khối bánh từ trong ngực, sau đó bắt đầu ăn mặc kệ những người khác.
Diệp Quan nhìn Tả Phu, lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn không cảm giác được khí tức của đối phương!
Mà vào giờ khắc này, mọi người trong điện cũng đang quan sát Tả Phu.
Dĩ vãng, Vân Châu đều phái ba vị thiên tài yêu nghiệt đến, mà lần này, Vân Châu lại trái ngược thường ngày, vậy mà chỉ phái một người tới!
Chuyện này hết sức không bình thường!
Mà đúng lúc này, ở cửa đột nhiên xuất hiện hai người, một nam một nữ, nam tử cao lớn vạm vỡ, ngực nở nang, khí thế bất phàm.
Nữ tử mặc một chiếc váy dài màu xanh trơn, tóc dài xõa vai, ngón tay nhỏ nhắn để trên vỏ đao, ánh mắt băng lãnh, như một khối hàn băng vạn niên, không chứa một chút tình cảm.
Hai người đi tới bàn thứ nhất trong ánh mắt của mọi người!
Thanh Châu!
Vào giờ khắc này, giữa sân yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!