CHƯƠNG 774
TA VẪN LÀ QUÁ YẾU!
Trong lòng lão giả áo bào trắng hoảng hốt, không muốn cứng đối cứng một kiếm này của Diệp Quan, liền muốn lui, nhưng mà, kiếm của Diệp Quan thật sự là quá nhanh, trong nháy mắt liền đã giết tới trước mặt lão
Oanh!
Ở dưới một kiếm, lão giả Đại Đế áo bào trắng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, mà vào lúc lão dừng lại, thân thể của lão cũng là trực tiếp vỡ nát, chỉ còn linh hồn
Lão giả Đại Đế áo bào trắng có chút phát mộng, lão nhìn về phía Diệp Quan xa xa, Diệp Quan tại thời khắc này tựa như một đám lửa, linh hồn đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tan biến
Lão giả áo bào trắng không có tiếp tục ra tay, lão gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, dùng tốc độ bùng cháy hiện tại của Diệp Quan, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ, linh hồn liền sẽ bị thiêu đốt thành hư vô, cuối cùng thần hồn câu diệt. Bởi vậy, lão chỉ cần trì hoãn thời gian là được rồi
Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là, lão sợ đòn phản công sắp chết của Diệp Quan, vào giờ phút này kiếm của Diệp Quan, thế nhưng là vô cùng doạ người, cho dù là lão cũng không muốn cứng đối cứng
Diệp Quan nhìn thoáng qua hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế đã bị hắn thủ tiêu thân thể nơi xa, thần sắc ảm đạm, nói khẽ:
- Ta vẫn là quá yếu!
- Mẹ nó!
Lão giả áo bào trắng cầm đầu kia nghe được lời này của Diệp Quan, lập tức giận dữ, lão cảm thấy mình bị bạt tai. Thiên Tiên cảnh, dùng một đánh hai hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế, thủ tiêu thân thể của hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế, như vậy mẹ hắn còn không vừa lòng?
Ngươi là muốn lên trời sao?
Vẻ mặt của một lão giả Đại Đế khác cũng là vô cùng khó coi, Diệp Quan, thật giống như là hung hăng bạt tai bọn lão vậy
Đúng lúc này, Diệp Quan sắp bùng cháy linh hồn hầu như không còn ở nơi xa đột nhiên xông về phía trước, bổ một kiếm về phía hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của hai vị Đại Đế đều biến đổi, chẳng qua, hai người đều không có lùi bước, mà là hướng về phía trước bước ra một bước, đồng thời ra tay
Ầm ầm!
Một mảnh kiếm quang đột nhiên nổ tung ra, Diệp Quan trực tiếp hóa thành một đám lửa bay ra ngoài, mà hai vị lão giả kia cũng là liên tục lùi lại mấy ngàn trượng mới dừng lại, mà lúc dừng lại, linh hồn của bọn lão cũng là trở nên có chút mờ đi
Mà Diệp Quan ở xa xa khí tức đột nhiên tăng vọt, trực tiếp từ Thiên Tiên cảnh tăng lên tới Chí Tiên cảnh!
Nhìn thấy một màn này, hai vị Đại Đế nhìn nhau, cảm thấy run sợ
Cảnh giới thế mà tăng lên!
Chẳng qua còn tốt, Diệp Quan vào thời khắc này đã là triệt để dầu hết đèn tắt, bằng không, Diệp Quan tăng lên một lần nữa, thực lực sẽ trở nên càng khủng bố hơn
Diệp Quan không có tiếp tục ra tay, hắn chậm rãi ngã xuống, hắn nhìn về chân trời, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt Hắn cũng không hối hận!
Cho dù chết, cũng sẽ không hối hận!
Người sống một đời, sống sót chính là vì một hơi, nếu như mọi chuyện đều lý tính, so đo được mất, như vậy sống sót còn có sức lực gì?
Người cần lý trí, thế nhưng, không thể bởi vì lý trí mà ném mất huyết tính
Nhìn thấy linh hồn Diệp Quan nơi xa càng ngày càng hư ảo, trong lòng hai vị lão giả Đại Đế cũng là thở dài một hơi, tên gia hỏa này rốt cuộc cũng sắp chết
Lại tiếp tục đánh, bọn lão cũng là có chút ăn không tiêu
Mà ngay vào lúc linh hồn Diệp Quan sắp hoàn toàn biến mất, một cỗ lực lượng nhu hòa kéo lại linh hồn hắn, ngay sau đó, một nữ tử xuất hiện ở bên cạnh hắn
Nữ tử váy trắng!
Thấy nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện, Diệp Quan cũng không có cao hứng, ngược lại là thần sắc ảm đạm
Nữ tử váy trắng phất tay áo vung lên, ngọn lửa trên người Diệp Quan trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, nàng nhìn Diệp Quan thần sắc ảm đạm:
- Làm sao?
Diệp Quan hơi hơi cúi đầu, nói khẽ:
- Lại để cho ngài xuất thủ cứu giúp. Trong lòng ngài khẳng định hết sức xem thường ta đúng không?
Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Quan, không nói gì
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hai tay nắm thật chặt, nói khẽ:
- Cô cô, có thể giải trừ phong ấn cho ta không?
Nữ tử váy trắng gật đầu:
- Có thể!
Thanh âm rơi xuống, nàng phất tay áo vung lên, phong ấn trong cơ thể Diệp Quan lập tức biến mất không thấy gì nữa
Diệp Quan chậm rãi đứng lên, hắn đi đến trước mặt nữ tử váy trắng, mở lòng bàn tay ra, Hành Đạo kiếm xuất hiện ở trong tay của hắn, tay phải hắn chậm rãi vuốt ve thân kiếm Hành Đạo kiếm, sau đó nói khẽ:
- Cảm tạ tiểu Đạo ngươi một đường làm bạn…
Nói xong, hắn trả Hành Đạo kiếm cho nữ tử váy trắng:
- Cô cô, trả kiếm lại cho ngài
Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Quan đưa Hành Đạo kiếm tới, hỏi:
- Vì sao?