CHƯƠNG 882
TIẾN VÀO ĐIỆN NÓI CHUYỆN!
Ầm ầm!
Vào một khắc kiếm ý cùng với kiếm thế tiếp xúc, kiếm ý của Diệp Quan kịch liệt run lên, nhưng lại cũng không vỡ
Nhìn thấy một màn này, lão giả lập tức sững sờ, trong mắt có một tia kinh ngạc, sau một khắc, lão nhẹ nhàng điểm chân phải vào mặt đất, cả người hóa thành một đạo kiếm quang giết ra ngoài
Mà trong nháy mắt lão cùng với cỗ kiếm thế kia dung hợp, kiếm ý của Diệp Quan bị đánh tan trong nháy mắt, qua trong giây lát, một thanh kiếm giết tới trước mặt Diệp Quan
Diệp Quan đột nhiên rút kiếm chém
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!
Ông!
Tiếng kiếm reo vang tận mây xanh!
Ầm!
Đột nhiên, Diệp Quan cùng với lão giả kia đồng thời nhanh chóng lùi lại, mà Diệp Quan lui trọn vẹn mấy ngàn trượng, lão giả lại chẳng qua là lui về đến cửa đại điện
Sau khi dừng lại, lão giả có chút chấn kinh, lão không nghĩ tới vị thiếu niên Kiếm Tu trước mắt này vậy mà có thực lực như thế, có thể đẩy lui gã!
Phải biết, lão thế nhưng là Vận Mệnh Đại Đế, mà thiếu niên Kiếm Tu trước mắt này chẳng qua là Đạo Tiên cảnh, hiện tại người tuổi trẻ đều yêu nghiệt như thế sao?
Ở nơi xa, Diệp Quan sau khi dừng lại, vẻ mặt lại là vô cùng ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua cánh tay phải có chút rạn nứt của chính mình, trong lòng thở dài, chênh lệch giữa mình cùng với cường giả Vận Mệnh Đại Đế vẫn còn không nhỏ
Nhưng vào lúc này, lão giả tóc trắng kia đột nhiên nói:
- Thiếu niên, lại tiếp một kiếm của ta!
Thanh âm rơi xuống, lão đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, sau một khắc, một đạo kiếm khí ngàn trượng chém xuống từ trên trời, trực tiếp chém vỡ thiên địa này
Nhìn thấy một màn này, Mạc Niệm Niệm ở một bên lập tức cau mày, một chiêu này của lão giả này là xuất toàn lực
Ở phía dưới, Diệp Quan nhìn thấy một kiếm này, vẻ mặt cũng là kịch biến trong nháy mắt, hắn không dám khinh thường, nhưng cũng không có lùi bước, ngay lập tức trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, đánh thẳng về phía đạo kiếm khí kia
Oanh!
Đúng lúc này, một đạo kiếm khí đột nhiên bộc phát ra từ chân trời, sau một khắc, Diệp Quan trực tiếp giáng xuống từ trên trời, rơi vào trong lòng đất phía dưới
Ầm!
Mặt đất trực tiếp sụp đổ!
Mà lão giả kia cũng không lại ra tay, lão lui đến cửa đại điện, tay cầm trường kiếm, nhìn Diệp Quan phía xa, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng:
- Kiếm Tu Vô Địch kiếm đạo Phá Phàm cảnh, thật yêu nghiệt!
Ở nơi xa, Diệp Quan chậm rãi đi ra từ trong lòng đất vùng phế tích kia, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nhìn về phía lão giả tóc trắng xa xa, ôm quyền:
- Cảm tạ tiền bối hạ thủ lưu tình!
Lão giả tóc trắng lại là cười nói:
- Ta cũng không hạ thủ lưu tình, thiếu niên, tạo nghệ kiếm đạo của ngươi cực kỳ cao minh
Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng:
- Tiền bối, chiêu vừa rồi của ngươi thế nhưng là kiếm kỹ?
Lão giả tóc trắng cười nói:
- Đúng vậy, là Trảm Thiên Tận lão phu tự sáng tạo, ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Quan chân thành nói:
- Tiền bối, môn kiếm kỹ này cực kỳ cao minh
Nói đến đây, hắn đột nhiên hơi hơi thi lễ:
- Tiền bối, vãn bối có một cái yêu cầu quá đáng
Lão giả tóc trắng hơi kinh ngạc:
- Ồ?
Diệp Quan chân thành nói:
- Vãn bối muốn học môn kiếm kỹ này!
Lão giả tóc trắng hơi ngẩn ra, chợt nở nụ cười:
- Ngươi muốn học môn kiếm kỹ này của ta?
Diệp Quan gật đầu:
- Không biết tiền bối có nguyện dạy dỗ?
Lão giả tóc trắng rõ ràng rất vui vẻ, cười tươi như hoa:
- Môn kiếm kỹ này của ta mặc dù còn có khả năng, nhưng so với môn kiếm kỹ ngươi mới thi triển vừa rồi lại là kém xa tít tắp, ngươi học môn kiếm kỹ này của ta làm cái gì?
Diệp Quan nói:
- Học ý của tiền bối
Lão giả tóc trắng lập tức hứng thú:
- Ý?
Diệp Quan cười nói:
- Đúng vậy, bên trong một kiếm kia của tiền bối ẩn chứa một cỗ ý, một cỗ ý kiệt ngạo bất tuần, một cỗ ý phong mang tất lộ, một cỗ ý dám đọ kiếm cùng với chí cường giả thiên hạ, gặp được tiền bối, ta mới phát giác ra được, Kiếm Tu lẽ ra đáng nên như thế!
- Ha ha!
Lão giả tóc trắng đột nhiên cười ha hả:
- Thiếu niên ngươi nói chuyện rất thú vị, chúng ta tiến vào điện nói chuyện
Tiến vào điện nói chuyện!
Ở một bên, Mạc Niệm Niệm hơi hơi nhấc khóe miệng lên, nàng nhìn thoáng qua Diệp Quan một bên, trong mắt tràn đầy ý tán thưởng
Nàng lần này mang Diệp Quan tới đây, tự nhiên là vì cầu cơ duyên, chẳng qua, nàng cũng không tính nhúng tay, hết thảy đều xem Diệp Quan
Ở bên cạnh Mạc Niệm Niệm, Nhị Nha nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó quay đầu thấp giọng nói với Tiểu Bạch:
- Đứa cháu này rất biết vuốt mông ngựa, lần sau phải cẩn thận một chút, không nên bị hắn lừa dối, đương nhiên, ngẫu nhiên có thể cho một chút chỗ tốt, dù sao cũng là cháu của chúng ta, không thể bạc đãi