CHƯƠNG 898
BÀ LÃO
Nguyệt Già hơi hơi nhấc khóe miệng lên:
- Diệp công tử, phong ấn đã được giải trừ
Nói xong, nàng mở lòng bàn tay ra, khối Đạo Ấn kia bay trở về đến trong tay nàng, nàng đưa Đạo Ấn tới trước mặt Diệp Quan:
- Trả lại cho ngươi
Diệp Quan thu hồi Đạo Ấn
Nguyệt Già trừng mắt nhìn:
- Ngươi thật giống như không có chút ngoài ý muốn nào!
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Cô nương không phải loại người như vậy
Nguyệt Già nhìn Diệp Quan:
- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta không phải loại người như vậy?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Trực giác
Nguyệt Già hơi sững sờ, chợt cười ha hả, nàng không cười còn tốt, vừa cười, phần ngực lập tức sóng sánh mãnh liệt
Diệp Quan dời ánh mắt đi, nữ nhân này là lớn nhất bên trong những nữ nhân hắn từng thấy, lớn như vậy, chẳng lẽ không xệ sao?
Nguyệt Già sau khi cười xong, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Quan, sau đó nói:
- Diệp công tử, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng có tiến hành khảo nghiệm nhân tính, Đạo Ấn này của ngươi so với ngươi tưởng tượng còn muốn trân quý hơn, cho dù là ta, cũng sẽ động tâm, bởi vì có được vật này, liền có thể phá được hết thảy phong ấn ở giữa thế gian, đạt được vô số cơ duyên
Diệp Quan cười nói:
- Như vậy Nguyệt Già cô nương vì sao không chiếm thành của mình?
Nguyệt Già hỏi lại:
- Như vậy Diệp công tử vì sao nguyện ý tuỳ tiện đưa ấn này cho ta?
Diệp Quan chân thành nói:
- Ta không nghĩ tới Nguyệt Già cô nương sẽ thật sự muốn
Nguyệt Già lập tức cười rộ lên, tiếng cười như chuông lục lạc, thanh thúy dễ nghe, sau khi cười chốc lát, nàng nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Quan gật đầu, hai người đi vào bên trong cung điện
Cả tòa lăng mộ chỉ có hai người bọn họ, bởi vậy, vô cùng yên tĩnh, bốn phía lộ ra một cỗ âm u
Rất nhanh, hai người đi tới một ngôi đại điện, mà vào một khắc tiến vào đại điện, sắc mặt của hai người kịch biến trong nháy mắt, bởi vì trong nháy mắt bọn hắn tiến vào đại điện, tu vi toàn thân trực tiếp bị áp chế
Vào giờ khắc này, liền như là lúc ban đầu ở Vĩnh Sinh bí cảnh vậy!
Hai người đều là trong lòng kinh hãi, liền muốn thối lui về phía sau, nhưng lúc này, phía sau bọn họ trực tiếp xuất hiện một tầng bình chướng vô hình, gắt gao ngăn trở bọn hắn
Diệp Quan vội vàng xuất ra Đạo Ấn, mà vào giờ khắc này, Đạo Ấn vậy mà không có bất kỳ tác dụng gì!
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một bên:
- Đạo Ấn không có tác dụng, bởi vì phong ấn ở nơi này cũng không phải là do chủ nhân Đại Đạo bút lưu lại!
Diệp Quan cùng với Nguyệt Già quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, nơi đó có một bà lão ngồi xếp bằng, bà lão ăn mặc một bộ trường bào, tóc xoã tung, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn có chút âm lãnh
Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi biết chủ nhân Đại Đạo bút?
Diệp Quan gật đầu:
- Gặp qua một lần!
Bà lão híp hai mắt lại:
- Gặp qua một lần?
Diệp Quan nói:
- Tiền bối thế nhưng là muốn hỏi, ta có phải Thiên Mệnh Chi Nhân hay không?
Nói xong, hắn giang hai tay ra:
- Trên người của ta cũng không có Thần Đạo khí vận
Bà lão nói:
- Trên người ngươi xác thực không có Thần Đạo khí vận, thế nhưng, ngươi lại có Đạo Ấn, chuyện này hết sức không tầm thường
Diệp Quan cười nói:
- Đạo Ấn này là ta ngẫu nhiên đoạt được
Nguyệt Già vỗ bả vai Diệp Quan một cái, có chút bất mãn:
- Bà ta hỏi ngươi đáp sao? Dựa vào cái gì?
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Sau khi ra ngoài cửa, dĩ hòa vi quý!
Nguyệt Già còn muốn nói điều gì, cách đó không xa, bà lão kia đột nhiên nhìn về phía Nguyệt Già, tay phải bà ta đột nhiên nâng lên, sau một khắc, một luồng áp lực vô hình trực tiếp bao phủ lại Nguyệt Già
Oanh!
Nguyệt Già lập tức như vạn sơn áp đỉnh, khí tức cứng lại, suýt chút nữa ngã xụi lơ
Nguyệt Già hoảng hốt!
Diệp Quan vội vàng nói:
- Tiền bối
Bà lão thu hồi tay phải, cỗ uy áp kinh khủng trên người Nguyệt Già kia lập tức tán đi, nhưng nàng lại trực tiếp xụi lơ trên mặt đất
Bà lão nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Cho ngươi mặt mũi!
Diệp Quan vội vàng vịn Nguyệt Già, trong lòng rung động, bởi vì hắn phát hiện ra, nếu như bà lão này thu tay chậm lại một chút, Nguyệt Già e rằng sẽ thần hồn câu diệt
ánh mắt của bà lão một lần nữa rơi vào trên người Diệp Quan:
- Ta liền rất ngạc nhiên, ngươi nếu không phải người y chọn trúng, vậy y vì sao muốn đưa Đạo Ấn cho ngươi?
Diệp Quan lắc đầu:
- Tiền bối, nói thực ra, ta cũng không biết, Đạo Ấn này là ta ngẫu nhiên đoạt được, mà vào lúc ta gặp được y, y cũng không có đòi lại, về phần nguyên nhân, ta xác thực không biết
Bà lão sau khi nhìn chằm chằm Diệp Quan trong chốc lát, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nói lời nào
Diệp Quan nhìn về phía Nguyệt Già trong ngực:
- Không có sao chứ?
Nguyệt Già gắt gao nhìn chằm chằm bà lão xa xa:
- Nếu như ra ngoài…
Bà lão bình tĩnh nói:
- Cho dù ra ngoài, mười ngươi cũng không phải là đối thủ của ta