Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 905 - Chương 905: Chết Rồi!

Chương 905: Chết Rồi! Chương 905: Chết Rồi!

CHƯƠNG 905

CHẾT RỒI!

“Không!”

Ở bên trong ánh vàng, Diệp Quan muốn rách cả mí mắt, hai mắt đỏ quạch, từng đạo kiếm khí đáng sợ không ngừng trảm ra từ trong cơ thể hắn

Nhưng mà, vệt ánh vàng kia lại vững như thành đồng, không hư hại chút nào!

Chân Thần bảo hộ!

Đây là Chân Thần lưu lại mấy chục triệu năm trước, vệt ánh vàng này rất cường đại, chớ nói hắn, coi như là Vĩnh Sinh Đại Đế thời kì đỉnh phong cũng không có khả năng rung chuyển

Nhìn Chấp Kiếm Giả đã bùng cháy thành người lửa phía xa, Diệp Quan lại vạn phần hoảng sợ, hắn dường như nghĩ đến cái gì, trực tiếp đánh rách tả tơi hai tay của mình, vô số máu tươi bắn ra từ trong lòng bàn tay của hắn, từng vòi máu tươi đáng sợ hóa thành kiếm chém về phía vệt ánh vàng trước mặt, nhưng mà, cho dù là Phong Ma huyết mạch của hắn, vẫn như cũ không thể rung chuyển vệt ánh vàng này

Phong Ma huyết mạch cũng đều không thể phá!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan vừa kinh vừa sợ, hắn giống như phát điên không ngừng húc vào vệt ánh vàng kia

Thế nhưng, vệt ánh vàng kia vững như thành đồng, không hư hại chút nào

Mà ngay vào lúc Diệp Quan sắp rơi vào Phong Ma triệt để, một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên trong vệt ánh vàng kia, Diệp Quan mãnh liệt xoay người, nhưng mà, hắn chỉ thấy được một đạo hư ảnh mơ hồ, có chút quen mắt, Diệp Quan vừa muốn nói gì, người tới đột nhiên mở lòng bàn tay ra, ánh vàng cùng với hắn đồng thời biến mất không thấy gì nữa

Nhìn thấy Diệp Quan được cứu đi, trên mặt Chấp Kiếm Giả xa xa đột nhiên nổi lên một nụ cười xúc động lòng người, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Sinh Đại Đế xa xa, trong mắt đã không có một chút lưu luyến, chân phải giẫm một cái, cả người trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang tan biến ở tại chỗ

Không biết qua bao lâu, Diệp Quan đột nhiên mở hai mắt ra, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, vào giờ phút này, hắn đã ở bên trong một gian nhà đá

Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Quan vội vàng bật dậy, lao ra ngoài nhà đá giống như điên, vào lúc thấy tình cảnh bên ngoài, hắn sửng sốt

Thạch thôn!

Nơi này chính là Thạch thôn, hắn từng đi theo Từ Nhu đến nơi này tìm Bát Oản!

Chính mình làm sao lại ở Thạch thôn?

- Tỉnh rồi?

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một bên

Diệp Quan quay người nhìn lại, cách đó không xa có một nữ tử đứng đấy, nữ tử mặc một bộ trường sam màu vàng, khuôn mặt như vẽ, ngũ quan đẹp đẽ đến hoàn mỹ, thế gian ít có

Mà vào giờ khắc này, nữ tử đang lạnh lùng nhìn hắn

Từ Nhu!

Diệp Quan vọt tới trước mặt Từ Nhu, hắn gầm thét:

- Từ Kính

Từ Nhu phất tay áo vung lên

Oanh!

Trong chớp mắt, Diệp Quan trực tiếp bị một cỗ lực lượng kinh khủng đánh bay, cuối cùng đập ầm ầm bên trên phòng đá ở phía xa, phòng đá trực tiếp sụp đổ, đá vụn bắn tung toé

Diệp Quan vừa định đứng lên, mà lúc này, một cỗ uy áp kinh khủng cuốn tới, trực tiếp ép ở trên người hắn, uy áp mạnh mẽ tựa như mấy vạn tòa núi lớn, ép cho hắn căn bản là không có cách động đậy

Từ Nhu chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quan, nàng nhìn chằm chằm Diệp Quan:

- Phẫn nộ? Phẫn nộ có hữu dụng không?

Diệp Quan nắm thật chặt hai tay, trong cơ thể, từng đạo kiếm ý tuôn ra, nhưng mà, hắn vẫn như cũ không có cách nào phá được cỗ uy áp Từ Nhu thả ra kia

Từ Nhu nhìn xuống Diệp Quan, ánh mắt băng lãnh đến cực điểm, trong mắt không chứa một tia tình cảm:

- Gọi người đi! Cha của ngươi lợi hại như vậy, cô cô của ngươi lợi hại như vậy, đại bá của ngươi lợi hại như vậy, ngươi gọi người đi!

- A!

Diệp Quan đột nhiên gầm thét, trong cơ thể, vô cùng vô tận kiếm ý dâng trào mà ra, nhưng mà, cỗ uy áp của Từ Nhu kia lại gắt gao đè ép hắn, toàn bộ kiếm ý của hắn đều bị trấn áp

Rất rất lâu sau, Diệp Quan cuối cùng mệt bở hơi tai, hắn nằm rạp trên mặt đất, nói khẽ:

- Từ Kính nàng sao rồi?

Từ Nhu bình tĩnh nói:

- Chết rồi!

Diệp Quan đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ như máu

Từ Nhu xoay người, trên mặt nàng, hai hàng nước mắt chậm rãi nhỏ xuống:

- Nàng căn bản cũng không có muốn sống

Diệp Quan nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Từ Nhu, run giọng nói:

- Ngươi là Nhị tỷ của nàng

Từ Nhu đột nhiên quay người gầm thét:

- Ta là Nhị tỷ của nàng, thế nhưng thì tính sao? Nàng chủ động muốn chết vì ngươi, ta lại có thể thế nào? Ta lại có thể thế nào?

Diệp Quan gắt gao nhìn chằm chằm Từ Nhu, nhìn nước mắt trong mắt Từ Nhu không ngừng nhỏ xuống, hắn cuối cùng cũng hoảng rồi. Hắn giựt giựt cổ họng, khàn giọng nói:

- Từ Kính nàng…

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quan, ánh mắt vô cùng băng lãnh:

- Ngươi biết ngươi yếu cỡ nào không?

Diệp Quan nhìn về phía Từ Nhu, Từ Nhu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cực lạnh:

- Ngươi một mực không hy vọng đi đường cũ của cha ngươi, trở thành Kháo Sơn vương, nhưng mà, chính ngươi cũng đều không có phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, cô cô váy trắng của ngươi đã gieo một vị thần ở trong lòng ngươi

Ánh mắt của Diệp Quan có chút mờ mịt

Bình Luận (0)
Comment