CHƯƠNG 944
ĐI TÌM VIỆC
Nữ tử tên là Tô Tử cầm một khối khoai tây chiên đặt vào trong miệng, sau đó nói:
- Ta hỏi hắn có phải là bạn trai ngươi hay không, hắn nói đúng vậy
Mộc Uyển Du yên lặng
Tô Tử nhìn thoáng qua Mộc Uyển Du:
- Có đúng không?
Mộc Uyển Du cười khổ:
- Tự nhiên không phải
Nói xong, nàng nói ra sự tình giữa nàng cùng với Diệp Quan
Nghe xong lời của Mộc Uyển Du, Tô Tử nhíu mày:
- Đầu óc xảy ra vấn đề?
Mộc Uyển Du gật đầu
Tô Tử khẽ lắc đầu:
- Ta trông hắn không giống như là người có vấn đề về não!
Mộc Uyển Du gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy hắn không giống, nhưng hắn, có đôi khi xác thực là lạ
Tô Tử đang muốn nói chuyện, cửa đột nhiên mở ra, Diệp Quan đi đến, có chút ủ rũ
Trên ghế sa lon, Tô Tử bất động thanh sắc kéo chăn đắp lên chân của mình, bởi vì mặc là váy áo ngủ rộng rãi, bởi vậy, rất dễ dàng lộ hết
Diệp Quan đi đến ngồi bên cạnh hai nữ, cầm nước trước mặt liền uống
Tô Tử cau mày
Đó là nước của nàng!
Mộc Uyển Du cười hỏi:
- Làm sao vậy?
Diệp Quan thấp giọng thở dài:
- Ra ngoài tìm việc làm, tìm một ngày, không có ai nhận ta ta, bảo ta xuất trình căn cước công dân gì đó, ta không có…
Mộc Uyển Du cười nói:
- Khẳng định là phải có căn cước công dân, ngươi muốn đi tìm việc làm, làm sao không nói với ta?
Diệp Quan cười khổ:
- Ta ngủ một giấc, lúc thức dậy, ngươi đã đi
Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói:
- Mộc cô nương, mì ngươi làm ăn thật ngon!
Mộc Uyển Du trừng mắt nhìn:
- Ngươi có phải còn chưa ăn cơm?
Bị người nhìn thấu, Diệp Quan mặt mo đỏ ửng:
- Đúng vậy…
Mộc Uyển Du nghi hoặc:
- Ta không phải để lại tiền cho ngươi sao?
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Giữa trưa đi một cái quán ăn, ăn hết rồi
Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi thật xa xỉ!
Có chút tức giận!
Nàng một tháng, cũng chỉ tiêu khoảng một ngàn đồng, bình thường nàng đều bớt ăn bớt mặc, kẻ trước mắt này thì giỏi lắm, một bữa cơm liền ăn hết hai trăm!
Phát giác được Mộc Uyển Du có chút tức giận, Diệp Quan cũng là có chút xấu hổ, hắn vội vàng tháo chiếc nhẫn trữ vật trên tay mình đưa cho Mộc Uyển Du:
- Mộc cô nương, đây là vật trân quý nhất trên người ta, ta, ta đưa cho ngươi!
Mộc Uyển Du nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật Diệp Quan đưa tới, lắc đầu cười một tiếng:
- Được rồi. Ta cũng không có trách ngươi, chẳng qua là, lần sau chớ có tiêu xài hoang phí như vậy
Diệp Quan liền vội vàng gật đầu:
- Được! Chẳng qua, nhẫn trữ vật…chiếc nhẫn này, ngươi hãy cất đi!
Mộc Uyển Du còn muốn cự tuyệt, Diệp Quan lại là trực tiếp đặt vào trong tay nàng, Mộc Uyển Du nhìn thoáng qua túi trữ vật, túi trữ vật đen kịt, giống như là chế tạo từ sắt. Thấy không quý giá, nàng cười cười:
- Vậy ta liền nhận
Diệp Quan mỉm cười:
- Tốt!
Mộc Uyển Du đứng dậy, nói:
- Ta đi nấu mì cho ngươi!
Ở một bên, Tô Tử đột nhiên nói:
- Ta cũng muốn, thêm một quả trứng!
Mộc Uyển Du cười nói:
- Được!
Nói xong, nàng đi về phía phòng bếp
Mộc Uyển Du sau khi tiến vào phòng bếp, ánh mắt của Tô Tử rơi vào trên người Diệp Quan, nàng cứ như vậy nhìn Diệp Quan
Phát giác được ánh mắt của Tô Tử, Diệp Quan mỉm cười:
- Cô nương nhìn ta làm gì?
Tô Tử nhìn thẳng Diệp Quan:
- Uyển Du nói não của ngươi….ngươi bị mất trí nhớ?
Ban đầu nàng muốn nói não của ngươi có vấn đề, nhưng nghĩ lại, như thế có chút không tôn trọng người, thế là đổi lời nói
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ừm
Cũng không phải muốn nói láo, chủ yếu là hắn biết, nói như vậy, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái
Mất trí nhớ!
Tô Tử liếc mắt đánh giá Diệp Quan, yên lặng không nói
Lúc này, Mộc Uyển Du bưng hai tô mì đi đến trước mặt hai người, nàng liếc mắt nhìn hai người, cười nói:
- Ăn đi!
Diệp Quan liền vội vàng gật đầu, trực tiếp bắt đầu ăn
Nhìn Diệp Quan ăn như gió cuốn, trên khóe miệng Mộc Uyển Du nổi lên một vệt nụ cười, dường như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Tử một bên:
- Tô Tử, ngươi có thể giúp hắn tìm một công việc không?
Nghe vậy, Diệp Quan liền vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử trước mặt, Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Nhân viên ba không, rất khó
Diệp Quan: "…"
Mộc Uyển Du thấp giọng thở dài
Lúc này, Tô Tử đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan, vào giờ phút này nàng nghĩ đến một sự kiện, nếu như một mực không đi ra ngoài làm việc, tên gia hỏa này e rằng sẽ ở lại đây rất lâu
Nàng cũng không muốn ở cùng một chỗ với nam nhân!
Nghĩ đến đây, Tô Tử nói:
- Ngươi cái gì cũng đều nguyện ý làm?
Diệp Quan gật đầu:
- Ta đều có thể
Tô Tử nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ta có thể an bài ngươi tiến vào công ty của ta, chẳng qua, chỉ có thể làm một nhân viên bảo an….ngươi biết nhân viên bảo an là cái gì không?
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Mộc Uyển Du, Mộc Uyển Du giải thích nói:
- Bảo vệ!
Bảo vệ!
Diệp Quan hỏi:
- Bảo vệ là làm cái gì?
Mộc Uyển Du suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Bảo vệ an toàn cho mọi người!
Diệp Quan cười nói:
- Được!