CHƯƠNG 973
VẠN KIẾM SƠN TRANG!
Nam tử trung niên nhìn Mộc Uyển Du:
- Mộc cô nương, người giết Hứa Tân, chính là nam tử đi với ngươi kia, đúng không?
Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu, hai tay không nhịn được run lên
Nam tử trung niên còn muốn hỏi cái gì, nữ tử băng sơn đột nhiên lấy điện thoại ra, nàng đặt ở trước mặt Mộc Uyển Du, đoạn phim phát bên trên chính là tình cảnh ba người Diệp Quan trên đồng cỏ trước đó
Ở bốn phía trường học, tự nhiên đều có camera giám sát
Nữ tử băng sơn nhìn chằm chằm Mộc Uyển Du, lạnh như băng nói:
- Vào lúc Hứa Tân thổ lộ với ngươi, nam tử đi với ngươi kia cũng không có sát ý, chẳng qua, hắn vứt xuống một chiếc đũa. Mà vào lúc hắn và ngươi rời đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tân, ngươi hãy nhìn vẻ mặt của Hứa Tân tại thời khắc này
Mộc Uyển Du nhìn về phía Hứa Tân, nữ tử băng sơn nói:
- Hứa Tân đang gây hấn với hắn, đồng thời, trong mắt có sát ý
Nói xong, nàng thu hồi điện thoại, sau đó đứng dậy:
- Mộc tiểu thư, nhìn ra được, ngươi cũng không biết thân phận chân thật cùng với thực lực của hắn, nhưng ta có thể nói cho ngươi, người này rất nguy hiểm, hơn nữa, hắn biết ngăn chặn tổn thất kịp thời
Mộc Uyển Du bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử băng sơn, thân thể không tự chủ được run rẩy
Nữ tử băng sơn hỏi:
- Sao vậy?
Mộc Uyển Du run giọng nói:
- Ta hỏi hắn vì sao muốn giết người, hắn nói với ta, vì ngăn chặn tổn thất kịp thời
Nữ tử băng sơn cau mày:
- Ngươi trả lời như thế nào?
Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu, nước mắt đột nhiên liền trào ra
Nữ tử băng sơn nhìn Mộc Uyển Du, một lát sau, nàng lắc đầu nói:
- Các ngươi không phải người của một thế giới
Nói xong, nàng mang theo trung niên nam tử đứng dậy rời đi, nhưng vào lúc này, nàng lại ngừng lại, dường như nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay Mộc Uyển Du:
- Chiếc nhẫn kia…
Mộc Uyển Du hơi hơi cúi đầu, như mất hồn, thấp giọng nói:
- Hắn tặng cho ta…
Nữ tử băng sơn nhìn chằm chằm Mộc Uyển Du:
- Đây là Tu Du Giới trong truyền thuyết, vô cùng trân quý, cất đi, chớ có đeo trên tay, để tránh đưa tới tai họa cho ngươi
Nói xong, nàng cùng với nam tử trung niên rời đi
Ở trong phòng, Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trên mặt, nước mắt giống như vỡ đê không ngừng tuôn ra
Nữ tử cùng với nam tử trung niên sau khi rời khỏi học viện, nam tử trung niên nhìn về phía nữ tử:
- Mộ Kỳ, bắt giữ không?
Nữ tử tên là Kiêu Kiêu khẽ lắc đầu:
- Người này nguy hiểm, thân phận không rõ, tùy tiện bắt giữ, nguy hiểm cực lớn, để ta đi gặp hắn một chút
Nam tử trung niên trầm giọng nói:
- Rất nguy hiểm!
Kiêu Kiêu bình tĩnh nói:
- Nhìn ra được, hắn cũng không phải là người lạm sát, vị Hứa Tân kia nếu như không lộ sát ý, chắc chắn sẽ không chết, ta đi gặp hắn một chút
Nói xong, nàng xoay người một cái, cả người trực tiếp hóa thành một sợi tàn ảnh tan biến ở cách đó không xa
Trên xe
Thư ký nhìn thoáng qua Diệp Quan trong kính chiếu hậu, sau đó nói:
- Diệp tiên sinh, chúng ta trở lại chung cư Tử Quận sao?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không!
Thư ký hỏi:
- Như vậy?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Đi Yến Kinh!
Yến Kinh!
Thư ký hơi sững sờ, vô thức dùng sức đạp chân ga, suýt nữa tông xe đằng trước, nàng vội vàng giảm bớt tốc độ xe, sau đó nói:
- Diệp tiên sinh, chúng ta…không thể ngồi xe này đi Yến Kinh
Diệp Quan không hiểu:
- Vì sao?
Thư ký nói:
- Bởi vì không đủ xăng!
Diệp Quan có chút không hiểu:
- Không đủ xăng? Xăng gì?
Thư ký yên lặng
Diệp tiên sinh trước mắt, bình thường thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thỉnh thoảng cũng có vấn đề,, dĩ nhiên, nàng cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì nàng biết, vị Diệp tiên sinh trước mắt này từng bị xe đụng
Ở dưới sự giải thích của thư ký, Diệp Quan lập tức hiểu được cái gì là xăng, giống như linh khí vậy, người cần linh khí, xe cần xăng, đều là một loại năng lượng
Thư ký lại nói:
- Diệp tiên sinh, từ nơi này đi Yến Kinh, lộ trình xa xôi, chỉ có thể đi máy bay, hơn nữa, ngươi không có căn cước công dân, bởi vậy, cho dù muốn đi, chúng ta cũng chỉ có thể đợi
Diệp Quan gật đầu:
- Được!
Mặc dù có chút không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì, dù sao, hắn hiện tại không thể ngự kiếm phi hành!
Ngự kiếm!
Nghĩ đến chỗ này, Diệp Quan đột nhiên nói:
- Cô nương, có chỗ nào bán kiếm không?
Thư ký nhìn thoáng qua Diệp Quan trong kính chiếu hậu, sau đó nói:
- Diệp tiên sinh muốn mua kiếm?
Diệp Quan gật đầu
Thư ký nói:
- Chờ một lát
Nói xong, nàng lấy điện thoại di động ra tra tìm một thoáng, một lát sau, nàng nói:
- Tìm được rồi!
Diệp Quan cười nói:
- Cám ơn
Thư ký mỉm cười nói:
- Khách khí!
Không bao lâu, thư ký chở Diệp Quan đi đến một chỗ sơn trang, Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía sơn trang, sơn trang tên là Vạn Kiếm Sơn Trang, trước cửa cắm hai thành cự kiếm
Vạn Kiếm Sơn Trang!