CHƯƠNG 994
LAM NHAN HỌA THỦY
Hiên Viên Lăng đương nhiên sẽ không để ý cái nhìn của người khác, lột tôm hùm mà thôi, lấy sự hào phóng của Diệp Quan đối với nàng, chớ nói lột mấy con tôm hùm, coi như là lột mười vạn con cũng đều không quá phận
Đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Quan, vào lúc nhìn thấy người tới, Diệp Quan lập tức sửng sốt:
- Uyển Du cô nương?
Mộc Uyển Du!
Hôm nay Mộc Uyển Du ăn mặc rất giản dị, một bộ quần áo thể thao, rất đơn giản và giản dị, nhưng dù vậy cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng
Một nữ tử có dáng đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp!
Ngay cả khi không mặc gì, vẫn trông rất đẹp!
Nhìn Diệp Quan, Mộc Uyển Du do dự một chút, sau đó nói:
- Chúng ta có thể nói chuyện không?
Nàng biết Diệp Quan hôm nay sẽ tới, cho nên sáng sớm đã tới đây đợi
Diệp Quan gật đầu:
- Được!
Nói xong, hắn để tôm hùm trong tay xuống, đứng dậy đi theo Mộc Uyển Du sang một bên
Hiên Viên Lăng nhìn thoáng qua hai người Diệp Quan xa xa, trong mắt có chút hiếu kỳ
Diệp Quan cùng với Mộc Uyển Du chậm rãi đi về phía vườn hoa một bên, trên đường đi, Diệp Quan không nói gì
Mộc Uyển Du thấp giọng nói:
- Ngươi còn giận ta sao?
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Không đến mức
Mộc Uyển Du dừng bước lại, nhìn Diệp Quan, không nói lời nào
Diệp Quan cười nói:
- Thế giới ta sinh sống khác với thế giới ngươi sinh sống, bởi vậy, quan niệm xử sự giữa ngươi và ta tự nhiên sẽ khác biệt, hành động của ta, ở cái địa phương này, đúng là có chút cực đoan, ngươi không thể nào tiếp thu được, cũng là chuyện bình thường
Mộc Uyển Du chậm rãi nắm chặt hai tay lại, nàng nhìn Diệp Quan, cắn môi, trong mắt có sương mù bay lên
Diệp Quan khe khẽ thở dài:
- Uyển Du cô nương, ngươi là một người tốt, nhưng chúng ta cũng không phải là người của một thế giới, dĩ nhiên, lời ấy cũng không phải là có ý tứ hơn người một bậc, mà là hoàn cảnh sinh sống của chúng ta khác biệt, thế giới ta đang ở, không cho phép ta nhân từ nương tay, nếu như gặp được kẻ địch, liền phải ngăn chặn tổn hại kịp thời, bằng không hậu hoạn vô tận!
Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu:
- Ngươi chính là đang tức giận!
Diệp Quan yên lặng
Mộc Uyển Du ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, nước mắt trong mắt đột nhiên liền trào ra:
- Ta biết, ngươi là bởi vì ta không tín nhiệm ngươi, cho nên ngươi mới tức giận. Nếu như lúc ấy ta không phải lập tức chỉ trích ngươi, mà là hỏi ngươi nguyên nhân, ta tin tưởng, ngươi khẳng định sẽ giải thích cho ta, thế nhưng, ta không hỏi ngươi, mà là trực tiếp chỉ trích ngươi, không tín nhiệm đối với ngươi…
Nói xong, nước mắt trên mặt nàng càng ngày càng nhiều
Diệp Quan lấy ra một chiếc khăn tay muốn lau cho nàng, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, bàn tay đang vươn ra của hắn dừng lại giữa không trung, sau một lúc lâu, hắn đặt khăn tay vào trong tay Mộc Uyển Du, nói khẽ:
- Uyển Du cô nương, ngươi và ta cũng không thích hợp, bởi vì ta so ngươi biết còn muốn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, nghìn lần!
Nói xong, hắn quay người rời đi
Ở tại chỗ, Mộc Uyển Du ngây ngốc tại chỗ, như mất hồn, chỉ có nước mắt không ngừng trượt xuống
Diệp Quan vừa trở lại chỗ ngồi, Tô Tử liền xuất hiện ở trước mặt hắn, Tô Tử nhìn hắn:
- Chúng ta đi đi!
Diệp Quan gật đầu:
- Được!
Tô Tử mỉm cười, rất tự nhiên kéo lại cánh tay Diệp Quan, hai người đi ra ngoài Tô phủ
Ở bên cạnh Cố Vân Mạn, nữ tử xăm hình xăm thấp giọng nói:
- Cô cô, hắn….giống như hết sức hoa tâm!
Cố Vân Mạn nói:
- Ngươi cảm thấy hắn đẹp trai không?
Hình xăm nữ tử gật đầu
Mặc dù cùng với Diệp Quan phát sinh một chút chuyện tình không vui, nhưng có sao nói vậy, nhan trị của Diệp Quan đúng là cực cao, nàng không thể nói chuyện vi phạm lương tâm
Cố Vân Mạn nhìn thoáng qua Diệp Quan xa xa, nói khẽ:
- Lam nhan họa thủy!
Nữ tử xăm hình xăm: "…"
Hiên Viên Lăng nhìn hai người rời đi, con mắt tràn ngập tò mò
…
Diệp Quan cùng với Tô Tử rời đi Tô phủ, hai người theo đường mòn đi về nơi xa
Hôm nay Tô Tử mặc một bộ lễ phục màu trắng, bản thân lễ phục chính là phụ trợ dáng người, mà dáng người nàng vốn là cực tốt, cả hai hợp nhất, dáng người có lồi có lõm, đủ để làm rung động trái tim của vô số nam nhân
Tô Tử nói khẽ:
- Ngươi cùng với Uyển Du nàng…
Diệp Quan khẽ lắc đầu, không nói gì
Tô Tử nói:
- Hai ngày qua, nàng rất thương tâm, ta chưa bao giờ thấy nàng thương tâm như vậy
Diệp Quan yên lặng
Tô Tử hỏi:
- Thật sự tức giận?
Diệp Quan sau khi yên lặng một hồi, thấp giọng thở dài:
- Tất cả những việc này đã không có bất cứ ý nghĩa gì, chúng ta ngày mai liền đi Yến Kinh sao?
Tô Tử gật đầu:
- Sáng mai liền đi, ta đều đã thu xếp thỏa đáng
Diệp Quan khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không nơi xa, Yến Kinh, cha già cùng với cô cô khẳng định cũng ở Yến Kinh, phải nghĩ biện pháp gặp bọn họ một chút