Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 135

Mấy ngày sau.

Sau mấy ngày kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục các binh khí kia cũng đã được hệ thống luyện chế xong xuôi. Tất thảy gồm có một thanh đại kích, hai thanh trường kiếm, một bộ quyền sáo và một bộ thiết phiến.

Trước mặt Lý Thuần Quân, cả năm người gồm Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần, Khương Thải Huyên, Khương Thái Huyền, Khương Thái Hư đều đã tề tựu đầy đủ. Mỗi người trong số họ đều mang theo cảm xúc háo hức cùng một ánh mắt mong đợi mà nhìn thẳng Lý Thuần Quân.

"Bắt đầu từ ngươi trước đi, Tiểu Thải Huyên" Lý Thuần Quân lên tiếng.

<

Khương Thải Huyên vâng lời, chậm rãi cất bước tiến gần đến chỗ Lý Thuần Quân, thái độ rõ ràng đang rất bồn chồn cùng hưng phấn.

Lý Thuần Quân mỉm cười, nhẹ nhàng lấy ra một đôi thiết phiến giao cho Khương Thải Huyên, kèm theo một lời nhắc nhở: "Đây là Phong Nguyệt Phiến, một phong một nguyệt, tùy theo cách phối hợp mà nó sẽ cho ra những công dụng khác nhau. Nhớ tận dụng cho tốt, vì vũ khí dạng này thường rất khó sử dụng bởi chính tính đa dụng của nó"

"Thải Huyên nhớ rồi! Tạ ơn Lý thúc thúc!"

Khương Thải Huyên rất vui vẻ nhận lấy đôi thiết phiến rồi nhanh nhẹn lùi ra sau hậu trường, ra sức khoe mẽ với Trang Nhã Nhã.

Advertisement

"Tới lượt ta rồi" Khương Thái Huyền xoa xoa lỗ mũi, trông có vẻ rất đắc ý.

"Không, cả hai huynh đệ các ngươi đều lên đây" Lý Thuần Quân nói.

Khương Thái Huyền: "..."

Thấy ca ca bẽ mặt, tiểu đệ Khương Thái Hư chỉ cười mà không nói. Hai huynh đệ cứ thế song hành tiến lên, rồi sau cùng là quỳ xuống trước mặt Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân lấy ra hai thanh kiếm mang màu sắc đối ngược, giao cho mỗi đứa một thanh rồi nói: "Tiểu Huyền Tử cùng Tiểu Hư Tử đều giỏi kiếm thuật hơn những lĩnh vực khác, chỉ là phong cách chiến đấu của các ngươi lại tương đối khác nhau. Nhưng, nếu như các ngươi biết cách phối hợp với nhau, các ngươi sẽ không ngán bất kì đối thủ nào trong cùng cảnh giới đâu"

"Tiểu Huyền Tử, ngươi sẽ cầm thanh Thiên Dương Kiếm này. Còn Tiểu Hư Tử, ngươi sẽ cầm Tịch Nguyệt Kiếm"

Khương Thái Huyền cùng Khương Thái Hư cúi đầu, cung kính nhận lấy binh khí từ tay Lý Thuần Quân.

Sau một lúc dùng thử, cả hai đều cảm thấy rất ưng ý, tức thời vội vàng quỳ xuống nói lời cảm tạ với Lý Thuần Quân: "Tạ ơn Lý thúc thúc, ân tình này huynh đệ chúng ta tuyệt đối không quên!"

Lý Thuần Quân gật đầu, ra hiệu cho cả hai lui xuống. Đồng thời nội tâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

"Tới lượt ta rồi nhỉ?"

Không đợi Lý Thuần Quân lên tiếng kêu gọi, Lý Tử Đằng liền đã tự động đứng lên, long hành hổ bộ đứng tại phía đối diện với cha mình: "Cha, ngươi không được quên lời hứa với Tiểu Tử đâu nha"

"Ngươi cũng đừng quên đã hứa gì với ta"

Lý Thuần Quân cười lạnh, Lý Tử Đằng cũng cười lạnh. Tràng cảnh này có thể nói là một cuộc chiến ngầm giữa hai cha con, để Lý Hồng Trần khi nhìn thấy đều không nhịn được hoảng hốt.

"Để xem thử hệ thống đã đưa ra đề xuất gì cho con gái ta đây..."

Vừa nghĩ, Lý Thuần Quân vừa đưa tay vào trong không gian hệ thống, tìm kiếm đôi quyền sáo được chế tạo từ những nhân tích của hệ thống đối với Lý Tử Đằng.

Không lâu sau, Lý Thuần Quân liền đã tìm được nó, chỉ có điều... Khi nhìn thấy diện mạo chân chính của cặp quyền sáo kia, sắc mặt Lý Thuần Quân lập tức đen lại như đít nồi nấu củi.

[Cực phẩm hung binh - Ma Chủ Chi Ác]

Đó chính là cái tên mà hệ thống đã đặt cho cặp quyền sáo quỷ súc này.

Đúng là hệ thống chu đáo. Ngay cả binh khí được luyện chế riêng cũng mang theo cái tên ứng với vận mệnh của Lý Tử Đằng: Thiên Mệnh Ma Chủ.

Cặp quyền sáo này quả thật không giống bình thường, nó có hình dạng khá giống với một đôi long trảo màu đen. Ngoài ra, khắp mọi nơi trên quyền sáo đều hiện lên thứ gì đó trông giống như mạch máu, cứ như thể thứ này có tồn tại sinh mệnh thật sự chứ hoàn toàn không phải tử vật như binh khí thông thường. Đây mới chính là thứ làm Lý Thuần Quân cảm thấy bất ổn.

Lý Tử Đằng nhìn thấy cặp quyền sáo kia, đôi mắt âm u lập tức bừng sáng lên như mặt trời. Thậm chí, vẻ thèm khát đó còn lộ ra cực kì rõ ràng trên mặt nàng, để Lý Thuần Quân cảm thấy vô cùng bực mình.

Con gái hắn thật không cứu nổi rồi.

"Cha, ta muốn, ta muốn cái đó!"

"Xấu òm như vậy mà ngươi cũng thích được sao?"

"Không phải xấu, nó rõ ràng rất ngầu nha! Tóm lại là ta muốn nó, ngươi không được cản ta, ta sẽ mách mẹ!"

Nói xong, Lý Tử Đằng liền ra sức chồm tới, ý đồ đoạt lấy quyền sáo trong tay Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân nổi giận, hung hăng chẻ đầu Lý Tử Đằng một cái. Bị đánh đau, Lý Tử Đằng cũng chậm rãi thu tay về, gò má phồng lớn, trông biệt khuất ra mặt.

"Ngươi... Con gái của ta, phải chi ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện như muội muội ngươi thì tốt biết mấy..." Lý Thuần Quân thở dài, thẳng tay vứt cặp quyền sáo về phía Lý Tử Đằng như vứt rác: "Muốn lấy thì lấy đi, đừng làm như kiểu là ta đang ức hiếp ngươi vậy"

Lý Tử Đằng chụp lấy, không chút do dự đeo vào tay mình. Ngay lập tức, nàng có cảm giác thứ này dường như đã liên kết với huyết mạch lẫn ý thức của nàng, cứ như thể nó đã trở thành một bộ phận trên cơ thể nàng vậy.

Vui mừng thì vui mừng, nhưng sắc mặt của nàng cũng tái lại nhanh chóng. Lý do là vì để nhận chủ, thứ kia đã ngốn đi không ít máu tươi của nàng... Bất quá, dù rất đau nhưng nét mặt hạnh phúc kia vẫn là không thể che giấu được.

"Giờ mà thêm cặp sừng nữa là trông không khác gì một Long Nữ" Lý Thuần Quân nhéo nhéo cằm, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.

Lý Hồng Trần: "..."

Sau khi nhận chủ thành công, Lý Tử Đằng thử dùng một quyền đánh mạnh về phía Vân Phàm đang đứng xem ở gần đó. Mặc dù Vân Phàm đã kịp thời giơ kiếm đón đỡ, nhưng bản thân hắn vẫn bị đánh bay ra khỏi cửa, biểu lộ vô cùng khiếp đảm.

"Mạnh như vậy?" Lý Thuần Quân có hơi biến sắc.

[Thứ này được rèn từ một phần huyết nhục tàn dư của Chung Yên Ma Thần kết hợp với mấy chục triệu điểm công đức của ngươi, không mạnh mới là lạ đấy. Nhưng quan trọng nhất là nó có tính trưởng thành]

"Cái gì?"

Lần này, Lý Thuần Quân thật sự kinh hãi trước thao tác của hệ thống. Rõ ràng là Ma Thần đã bị hắn chém cho tan xác rồi, thế thì hệ thống bằng cách nào thu thập được huyết nhục của hắn ta?

Đúng là Thiên Đạo nha... Không dễ chọc, không dễ chọc chút nào.

Thử xong một quyền, Lý Tử Đằng liền tâm tình khoái chí. Nàng nhanh nhẹn cúi đầu cảm tạ Lý Thuần Quân rồi bỏ đi đâu mất, có lẽ là đi khoe với Mộ Khuynh Tiên.

Thấy tỷ tỷ có được binh khí mạnh đến như vậy, Lý Hồng Trần liền không nhịn được có chút ghen tị trong lòng. Nàng không khách khí ném thẳng ánh mắt đầy kỳ vọng về phía cha mình, đâu đó còn mang theo một tia hăm doạ.

"Khụ, mau lên đây, ta có quà cho ngươi"

Lý Hồng Trần bước tới, cực kì phấn khích quỳ xuống trước mặt Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân thở dài, từ trong không gian hệ thống lấy ra một thanh đại kích màu hoàng kim sáng loáng, thi thoảng còn ngân lên tiếng long ngâm vang dội, cứ như thể đang có long hồn trú ngụ bên trong.

Sang trọng, bá khí và đầy kiêu hãnh. Đó chính những tính từ thích hợp nhất để miêu tả thanh đại kích này.

Lý Thuần Quân giao lại đại kích cho Lý Hồng Trần, kèm theo lời dặn dò nho nhỏ: "Đây là Long Nha Tam Xoa Kích, được rèn từ vảy rồng hàng thật giá thật. Cho nên, nếu sau này tỷ tỷ của ngươi có đi quá giới hạn... Ngươi hãy nhớ dùng thứ này đánh tỷ tỷ ngươi một trận"

Lý Hồng Trần: "..."

Cha già, nàng chính là con gái ruột của ngươi đấy! Ngươi nỡ lòng đối xử với nàng như vậy sao?

Lý Hồng Trần không hiểu nổi lí do vì sao phụ thân nàng lại lo lắng thái quá về tỷ tỷ như vậy. Nàng biết tỷ tỷ có hơi xấu tính, nhưng cũng đâu có đến mức độ đó đâu?

Nhưng thôi được rồi...

"Hồng Trần nhớ rồi, thưa phụ thân"

Lý Hồng Trần nhận lấy thanh đại kích, nét mặt rạng rỡ tựa trăm hoa đua nở. Rất rõ ràng là nàng đang vô cùng hạnh phúc, không hề thua kém so với Lý Tử Đằng vừa mới nãy.

Nhưng so với Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần càng nữ tính hơn nhiều. Nàng không ăn mừng theo cách thức bạo lực kia, mà chỉ nở một nụ cười duyên dáng rồi cúi đầu trước cha mình thay cho lời cảm ơn.

"Cha, tuy là tỷ tỷ xấu tính thật, nhưng ta tin là tương lai tỷ tỷ sẽ không giống như ngươi đang nghĩ đâu, đừng lo lắng quá" Lý Hồng Trần cười nói.

"Người không biết sẽ không hiểu được... Nhưng Tiểu Hồng này, có một chuyện mà ta phải nói trước cho ngươi, cũng đừng nói lại với tỷ tỷ của ngươi" Lý Thuần Quân cân nhắc một lát rồi nói: "Số mệnh giữa ngươi cùng tỷ tỷ ngươi khá trái ngược. Tuy hiện tại các ngươi vẫn giữ được mối quan hệ tương sinh tương khắc, nhưng về tương lai thì chưa thể nói trước được đâu"

"Thậm chí, nếu không cẩn thận, tỷ muội các ngươi rất có khả năng sẽ trở mặt thành thù. Đó mới là chuyện mà ta đang lo lắng"

"Phụ thân..."

Lý Hồng Trần khẽ thều thào rồi lâm vào im lặng, chẳng biết từ lúc nào đã ra sau nhà tìm Mộ Khuynh Tiên.

Có vẻ như cả nàng cũng đang suy nghĩ.

"Một người là Đế Hoàng, một người là Ma Chủ... Chỉ mong hai đứa nhỏ sẽ không có mâu thuẫn gì với nhau, bằng không thì sẽ phiền phức to"

Lý Thuần Quân vừa thì thầm vừa tựa lưng vào ghế, trong đầu suy nghĩ miên man rồi thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

Đúng lúc này thì linh điểu màu ngân từ phương xa bay về. Không một ai, kể cả Mộ Khuynh Tiên hay Lý Thuần Quân biết được nó đã đi đâu. Chỉ biết rằng sau khi trở về, nó dường như đã có sự thay đổi, đặc biệt là khí thế cùng mị lực mà nó toả ra.

Linh điểu đậu xuống trên mái nhà, quan sát xung quanh một lúc lâu rồi lại đáp xuống trên đỉnh đầu Lý Thuần Quân, yên lặng ngồi trên đó ngủ một giấc ngon lành.
Bình Luận (0)
Comment