Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 142

Mấy ngày sau, khi đoàn thuyền đã ra khỏi hành lang không gian, cập bến lãnh địa Thần tộc, Lý Thuần Quân đã được Thần Hoàng âm thầm thả ra ngoài.

Sau đó, Thần Hoàng đã đích thân cải trang khí tức huyết mạch cho Lý Thuần Quân, đồng thời còn thực hiện dịch dung, cho Lý Thuần Quân một danh phận mới để hắn có thể thuận lợi hành động trong lãnh địa Thần tộc.

Hiện giờ Lý Thuần Quân đã là tội phạm trong mắt không ít người, thành ra việc thả hắn lang thang ở đây cơ bản không khác gì đang bảo hắn đi chết. Tuy việc cải trang khá tốn công sức, thế nhưng nó lại hoàn toàn bảo đảm an toàn tính mạng cho Lý Thuần Quân.

Thân phận mới của Lý Thuần Quân chính là một tùy tùng phục vụ cho Chiêu Dương công chúa được Thần Hoàng đích thân lựa chọn. Bằng vào thân phận này, Lý Thuần Quân có thể tự do đi lại trong Thần tộc mà không bị ai dị nghị.

<

Chỉ là... Việc phải ngày đêm phục vụ cho tiểu tổ tông này để hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Nhưng thôi, đã ăn nhờ ở đậu thì hắn không nên yêu cầu gì nhiều.

Theo chân Thần Hoàng cùng Chiêu Dương công chúa, Lý Thuần Quân đã được tận mắt chứng kiến Thần Thành trong truyền thuyết.

So với Hoàng Thành của nhân tộc cùng Ma Thành của ma tộc thì toà Thần Thành này rõ ràng nguy nga và thần thánh hơn nhiều. Nó rộng lớn, xinh đẹp, lộng lễ như tựa trong tranh vẽ vậy.

Cũng giống như Hoàng Cung cùng Ma Hoàng Điện, tại trung tâm Thần Thành tồn tại một toà Thần Cung to lớn trên không lấp lánh ánh nhật nguyệt, thoạt trông tựa như tiên cung chỉ có trong cõi mộng ảo. Đó chính là nơi ở của Thần Hoàng, cũng là nơi làm việc của các đầu não trong thần tộc.

"Sắp tới ta sẽ bắt đầu thanh trừng nội bộ Thần Cung một chút, phòng ngừa Ma Hoàng cài cắm gián điệp. Vậy nên thời gian tới các ngươi đừng tới tìm ta nếu không có chuyện quan trọng, kẻo dính phải tai bay vạ gió, hiểu chưa?" Thần Hoàng trịnh trọng nhắc nhở.

Advertisement

"Hiểu rồi!" Chiêu Dương công chúa dùng sức gật đầu.

Lý Thuần Quân cũng gật đầu, không nói gì.

Thần Hoàng nhìn hắn, suy tư một chút rồi mỉm cười: "Yên tâm, ta sẽ liên lạc với Nhân Hoàng về chuyện này giúp ngươi, đừng lo lắng"

"Tạ ơn"

Thần Hoàng cười ha ha rồi phất tay đi trước. Hắn nghĩ mình nên bắt đầu chuẩn bị đi làm chuyện cần làm.

"Ta cũng nghĩ chúng ta nên về phòng được rồi. Mau đi theo ta" Chiêu Dương công chúa ưỡn ngực kiêu ngạo nói.

Dường như là nàng đang cố ý lên mặt với hắn thì phải?

Lý Thuần Quân dở khóc dở cười, không nói gì thêm liền lặng lẽ đi theo. Hắn cảm thấy bộ dáng kiêu ngạo như gà trống này của nàng trông rất thú vị, cũng rất khả ai theo góc độ nào đó.

Trên đường đi, hắn cũng có nghe Chiêu Dương công chúa giới thiệu sơ qua về chí bảo của thần tộc mà hắn đã từng nhìn thấy trong sách cổ. Đáng tiếc ở chỗ là Thần Kính lại đang được phong ấn trong Thánh Địa, thành ra từ chỗ này hắn không thể diện kiến nó tận mắt được.

"Còn về di tích thì cứ để ít lâu nữa đi. Di tích cổ kia mỗi ba năm mới mở cửa một lần, khi đó liền sẽ có kẻ vào, người ra. Thông qua đó, ngươi có thể học thêm một chút kinh nghiệm của người đi trước để gia tăng tỉ lệ sinh tồn trong bí cảnh"

"Vậy cụ thể còn bao lâu nữa?" Lý Thuần Quân hỏi.

Chiêu Dương công chúa bấm ngón tay suy tính một chút rồi trả lời: "Khoảng năm rưỡi nữa sẽ mở"

Lý Thuần Quân trợn trắng mắt.

Vậy nghĩa là hắn phải phục vụ tiểu tổ tông này trong tận một năm rưỡi nữa?

A không, coi như là vào bí cảnh rồi hắn vẫn như cũ không thoát khỏi tiểu tổ tông này... Chậc, nói trắng ra là hắn phải phục vụ nàng trong tận bốn năm rưỡi... Hoặc xui xẻo hơn là phải phục vụ đến chết!

Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân liền không nhịn được vuốt vuốt trán, mang theo một bụng khổ não mà thở dài.

"Ta nghĩ lại rồi. Ta sẽ đi thăm mẹ trước, mau theo ta!"

Chiêu Dương công chúa chủ động nắm tay Lý Thuần Quân, dùng sức kéo hắn trượt dài đến tận cấm cung, cũng chính là nơi mà hậu cung của Thần Hoàng đang ở.

Việc này để hắn cảm thấy thật không ổn, vì hắn đã bắt đầu cảm nhận được những ánh nhìn đầy nghi ngờ đang không ngừng đổ lên người mình.

Cũng may là có Thiên Chiếu Đại Thần làm giảm ác ý... Nếu không thì chắc chắn hắn đã bị dẫn đi từ sớm rồi.

Chiêu Dương công chúa giống như không quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh, nàng chỉ một đường kéo Lý Thuần Quân chạy thẳng đến chỗ mẹ mình, khắp mặt mũi đều là hào hứng.

Nhớ mẹ rồi?

Quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con.

Không lâu sau, Lý Thuần Quân đã bị Chiêu Dương công chúa kéo tới một khu trạch viện thơm mùi hoa cỏ. Ở đó có một nữ nhân rất đẹp đang ngồi câu cá, khí chất kiều diễm đoan trang, làm người ta dễ sinh thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Mẹ!"

Chiêu Dương công chúa mừng rỡ kêu lên. Nàng buông tay Lý Thuần Quân rồi nhào thẳng vào lồng ngực nữ nhân, để nữ nhân cảm thấy rất kinh ngạc.

"Về sớm thế? Ta cứ tưởng mấy ngày nữa ngươi mới về" Nữ nhân ôn nhu xoa đầu Chiêu Dương công chúa, khoé miệng nâng lên một nụ cười rạng ngời.

"Cha có việc gấp phải về giải quyết, thành ra chúng ta đều phải về đây với tốc độ tối đa" Chiêu Dương công chúa nhu thuận cười nói.

"Ở trước mặt người khác thì đừng gọi hắn là cha" Nữ nhân vừa nói vừa đưa mắt nhìn đến chỗ Lý Thuần Quân, trên miệng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười kinh diễm: "Thế, vị này là?"

"Bái kiến quý phi, thần là người hầu vừa được Thần Hoàng sắp xếp đến phục vụ cho công chúa" Lý Thuần Quân ôm quyền cúi người hành lễ.

"Thế sao? Tên khốn kia thường sẽ không làm việc gì mà không có tính toán đâu, rốt cũng là hắn ta đang nghĩ gì nhỉ?" Nữ nhân lâm vào trầm tư.

Lý Thuần Quân: "..."

Đứng trước câu hỏi này, hắn đã lựa chọn im lặng, hoá thân thành một pho tượng đá mắt điếc tai mù.

"Mẹ, hắn chính là lang quân tương lai của ta!" Chiêu Dương công chúa phấn khích chen mồm vào, để Lý Thuần Quân vỡ tan thành từng mảnh.

Nữ nhân nhướng mày, một mặt kinh ngạc nhìn về phía Lý Thuần Quân. Nàng có nhìn kiểu gì cũng không hiểu nổi rốt cục là tên này có điểm gì đặc biệt khiến cho con gái nàng chú ý?

Con gái nàng rõ ràng vẫn còn rất nhỏ, đã biết yêu ai đâu nhỉ?

"Chuyện là nhiều ngày trước, ta có qua phòng hắn ở nhờ một đêm vì một số lí do. Hôm đó hắn đúng là đã không làm gì ta, ngược lại còn kể chuyện cho ta nghe nữa... Vì hắn tốt bụng nên ta đã lơ là phòng bị"

Nữ nhân: "Rồi sau đó?"

"Sau đó ta đã nhân lúc hắn ra ngoài liền đi tắm cho tỉnh táo lại... Nhưng nào ngờ ngay lúc ta đang chọn y phục thì hắn lại xông vào. Kết quả là... Cái gì của ta cũng bị thấy rồi, nên hắn phải chịu trách nhiệm" Chiêu Dương công chúa cười khúc khích nói.

Lý Thuần Quân: "..."

Đúng thế, hắn bị ép phải chịu trách nhiệm một cách rất biệt khuất.

"Hể..."

Nữ nhân lắng nghe câu chuyện xong liền mỉm cười rạng rỡ nhìn Lý Thuần Quân một chút. Rõ ràng là nụ cười kia rất đẹp, rất ấm áp... Thế nhưng không hiểu sao Lý Thuần Quân lại cảm thấy run rẩy cả tâm can.

"Mà, chắc ngươi cũng không đến nỗi tệ nên tên kia mới ngầm chấp nhận ngươi" Nữ nhân phất phất tay, nhìn Lý Thuần Quân với ánh mắt nguy hiểm: "Nhưng nếu ngươi muốn hạ thủ với nàng thì sợ là ngươi phải đợi hơi lâu rồi. Nàng chưa đủ lớn để sinh hài tử cho ngươi đâu"

"..."

"Bất quá, riêng một số dịch vụ nhỏ khác thì nàng vẫn làm được cho ngươi đó. Nếu ngươi muốn thì ta có thể dạy cho nàng, sau đó nàng sẽ phục vụ ngươi mỗi đêm" Nữ nhân lại nói.

"..."

"Thôi được rồi, nhìn cái bản mặt táo bón kia của ngươi là ta liền biết ngươi không cố ý làm vậy rồi" Nữ nhân che miệng cười một tiếng, ra vẻ rất thông tình đạt lí nói: "Mặc dù nàng vẫn còn nhỏ, nhưng tính ra cũng đã đến độ tuổi đủ để bắt ngươi chịu trách nhiệm rồi. Chẳng qua là nàng hơi nhỏ con một chút, nhưng sau này lớn lên thì chưa chắc đâu à nha"

"..."

"Thông tình đạt lí" cái khỉ gió.

Nói đến cùng, ta vẫn là phải quỳ xuống chịu trách nhiệm với nàng?

Có cho ta mười cái mạng cũng không đủ đâu đấy, ngươi có hiểu không?

Lý Thuần Quân cảm thấy trái tim của mình thật mệt mỏi, muốn ngừng đập.

Thấy Lý Thuần Quân từ đầu tới cuối không nói một lời, nội tâm nữ nhân bắt đầu cảm thấy kì lạ. Theo lẽ thường mà nói, hắn ta chẳng phải sẽ nhảy cẫng lên, không vì vui mừng thì cũng vì xấu hổ hay sao?

Đằng này thì hắn ta lại cứ như một pho tượng Phật vậy. Ngoại trừ biểu lộ biến đổi đôi chút ra thì căn bản không còn thay đổi gì khác nữa.

Chiêu Dương công chúa như nhìn thấu mối nghi ngờ của nữ nhân liền lên tiếng giải thích: "Mẹ, cha đã nói qua dù tuổi của hắn có thấp hơn ta, thế nhưng trên thực tế thì tuổi linh hồn của hắn đã vượt rất xa ta, thậm chí còn hơn cả cha không chừng"

"Già như vậy? Lẽ nào ngươi là đại năng trùng sinh?" Nữ nhân lại có chút ngạc nhiên hỏi.

Bảo sao hắn ta lại có thể trấn định được như vậy, hoá ra là do tuổi tác của hắn vốn dĩ đã không phải con số nhỏ nha.

Người có tuổi thường sẽ đáng tin cậy hơn đám nam nhân trẻ tuổi khí thịnh rất nhiều.

"Quý phi đại nhân, hiện nay đại năng trùng sinh đang phổ biến lắm sao?" Lý Thuần Quân rốt cục cũng chịu mở miệng hỏi.

"Không phổ biến, nhưng cũng không phải không có" Nữ nhân cười lắc đầu: "Nếu hắn đã nhận định ngươi như vậy thì ngươi cũng không cần phải giữ kính ngữ với ta nữa... Mặt khác, có thể gửi gắm con gái cho ngươi cũng giúp ta an tâm hơn chút"

Tất cả nữ nhân trên đời đều muốn gửi gắm bản cho những người đàn ông đáng tin cậy. Và dĩ nhiên, những người mẹ cũng muốn con gái mình tương tự như vậy.

Lý Thuần Quân lắc đầu: "Ta là người đã có gia đình rồi. Chuyện này thật vô lí"

Đúng thế, với tuổi tác của mình, Lý Thuần Quân cho rằng mình không nhất định phải chịu trách nhiệm với một cô bé chưa kịp lớn như thế này.

Lập trường của hắn vẫn luôn rất vững, cực kì khó lung lay.

"Với người bình thường thì suy nghĩ của ngươi cũng không sai, chuyện đó chỉ tựa như trưởng bối thấy của hậu bối mà thôi. Bằng vào cách biệt thế hệ, mọi thứ đều có thể dễ dàng bỏ qua"

Nữ nhân như nhìn thấu Lý Thuần Quân đang nghĩ gì, chỉ nhoẻn miệng cười cười: "Nhưng người ta là công chúa đấy, thân thể vàng ngọc nha, coi như là đại trưởng lão trong tộc còn không được phép nhìn trộm chứ nói đừng gì đến một người ngoài như ngươi?"

Lý Thuần Quân: "..."

Lại là cái lí do này.

Muốn ép hôn là rõ.

Lý Thuần Quân lười cãi, tiếp tục hoá thành pho tượng.

"Mấy ngày này các ngươi cứ ở lại đây, ta phải đánh giá con rể tương lai một chút mới được" Nữ nhân lại cười nói: "Ta chỉ có nha đầu này là đứa con gái duy nhất, làm sao ta có thể để nó chịu ủy khuất được?"

Lý Thuần Quân tiếp tục giả ngơ. Nhưng nội tâm thì sâu kín thở dài.

Chiêu Dương công chúa thì sáng mắt lên, dùng sức ôm chặt mẹ mình: "Mẹ, ta yêu ngươi nhất nha!"

"Được được, cứ giao cho mẹ đi"
Bình Luận (0)
Comment