Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 2

Chính là thất thần một lúc, Lệ Tinh Luân liền tỉnh táo rời mắt khỏi gương mặt của Trường Không Trác Ngọc, người này một thân khí chất thần bí khó lường, sương trắng xung quanh hắn dần dần biến mất, mà tiên khí xung quanh bạch y càng thêm rõ ràng.

Nhớ tới cảm xúc vừa nãy chạm vào Trường Không Trác Ngọc, cũng không giống như là chạm phải quần áo. Mà mới vừa rồi người này còn nói chính mình có quần áo…

Lệ Tinh Luân đổ một thân mồ hôi lạnh, này chiếm lĩnh một góc của Đoạn Hồn cốc, lệnh sinh linh không dám tiếp cận sương trắng, là do pháp bảo của người này? Hóa pháp y thành sương mù dày đặc che tầm mắt người khác, nhưng tại Đoạn Hồn cốc nơi này không có cách nào sử dụng linh khí mà có thể tự do thu phóng pháp y…. Trường Không Trác Ngọc người này tuy rằng nói chuyện bừa bãi, nhưng thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Pháp y: (tao đoán là) pháp bảo + y phục

Vì thế, Lệ Tinh Luân quy củ mà vái chào, cung kính nói: “Trường Không tiền bối pháp lực cao thâm, vãn bối xấu hổ”.

Nghe được Lệ Tinh Luân thừa nhận lớn lên kém hơn so với mình, quần áo cũng kém so với mình, Trường Không Trác Ngọc hơi hơi vuốt cằm, vẻ mặt tiên khí không thay đổi biểu tình, nhưng không biết vì cái gì vẫn làm người khác nhìn thấy trên mặt y có một chút đắc ý.

Mặc dù không biết đánh giá vị tiền bối có công lực cao thâm ngôn ngữ kỳ quái này như thế nào, Lệ Tinh Luân vẫn quyết định cùng y giao hảo, nếu Trường Không Trác Ngọc thực sự có pháp bảo có thể không bị ảnh hưởng từ thần uy nơi này, như vậy bọn họ liền có thể thoát khỏi nơi đây.

“Tiền bối, vãn bối đi vào Đoạn Hồn cốc đã hơn một tháng, đã đi khắp nơi này, hoàn toàn không tìm được phương pháp ra khỏi đây. Không biết tiền bối tới đây đã bao lâu, tiền bối pháp lực cao thâm, hẳn là có cách có thể rời đi?” Lệ Tinh Luân thăm dò hỏi.

Trường Không Trác Ngọc sắc mặt cứng đờ, y cái gì cũng không nhớ, làm sao biết được chính mình đã ở đây bao lâu, trên thực tế nơi này là chỗ nào y còn không biết.

Từ lúc thanh tỉnh, Trường Không Trác Ngọc đã cảm thấy bên người luôn có đám động vật nhỏ đi qua đi lại, thường thường ở trên người y ngửi ngửi cọ cọ. Y có chút buồn ngủ, nằm không muốn đứng lên, lại bị đám động vật nhỏ này làm phiền đến không thể ngủ được, liền thả sương trắng ra không cho chúng nó đi vào, miễn không quấy rầy mộng đẹp của y.

Cho đến khi Lệ Tinh Luân vừa rồi lung tung sờ lên người y, làm y ngứa, lúc này Trường Không Trác Ngọc mới triệt để tỉnh táo. Sau khi tỉnh lại đầu óc Trường Không Trác Ngọc trống rỗng, tất cả mọi thứ chỉ có thể so sánh với Lệ Tinh Luân. Ấn tượng ít ỏi của y, trong quá khứ cho dù là ai nhìn thấy y đều sẽ sợ hãi một phen, y có loại tự tin khó hiểu, cảm thấy mình nhất định là phi thường lợi hại.

Trường Không Trác Ngọc cảm thấy mình lợi hại như vậy, cái sơn cốc nhỏ này có thể làm khó được mình sao? Vì thế y làm ra vẻ sâu không lường được gật gật nói: “Tất nhiên là có”.

Lệ Tinh Luân nhãn tình sáng lên, kích động đến ngón tay đều run rẩy. Hắn rơi vào Đoạn Hồn cốc, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ chết, nếu trở nên lợi hại, hắn có thể âm thầm báo thù!

Thảm án đêm hôm đó rõ ràng trước mắt Lệ Tinh Luân, Lệ gia tại Tu Chân giới bất quá chỉ là một gia tộc nhỏ, cao thủ lợi hại nhất từ trước tới giờ cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ. Bọn họ gia tộc nhỏ như vậy, vẫn luôn sống thu mình và kín tiếng, chưa bao giờ kiếm chuyện thị phi, như thế nào có thể rước lấy thảm kịch diệt môn?

Cha mẹ huynh đệ đều bị đánh đến hồn phi phách tán, các tỷ muội bị bắt để làm lô đỉnh, vì không chịu nhục, tỷ tỷ tự đoạn kinh mạch, mà các đường muội lại bị phong kinh mạch mang đi.

Chỉ có hắn dưới sự bảo vệ của gia nhân, vì bảo lưu một đường sống, Lệ Tinh Luân nhảy vào Đoạn Hồn cốc để tìm đường sống trong chỗ chết. Dù là bước lên từng bước một, hắn cũng muốn từ đáy vực bò lên, tìm đầu sỏ đã hại cả nhà hắn bị diệt!

Chỉ cần có thể thoát ra ngoài, hắn cam nguyện cúi đầu trước bất kỳ ai.

“Tiền bối”, Lệ Tinh Luân ngăn chặn nội tâm kích động, như trước nho nhã lễ độ nói: “Tại hạ, tại hạ… không cam lòng sống tại đáy vực này chờ chết, ta còn muốn lịch kiếp phi thăng, nhất định phải rời khỏi nơi này”.

*lịch kiếp là tu vi đạt đến một cấp độ nào đó. Tiên nhân phải vượt qua để thăng cấp cao hơn mà thường là sét đánh.

Lệ Tinh Luân đem “Thân phụ huyết hải thâm thù” mấy lần nuốt trở vào, đêm đó đám hắc y nhân kia thân pháp quỷ dị không giống chính đạo, lại chưa bao giờ nghe qua ma đạo có loại tà môn công pháp này. Hắn không biết những người này có thân phận gì, trước khi có thực lực đánh bại họ, hắn sẽ không nói ra thân phận của mình. Ngay cả khi thoát khỏi Đoạn Hồn cốc, hắn cũng sẽ dùng thân phận giả.

Chỉ tiếc vừa rồi không cẩn thận, đối với Trường Không Trác Ngọc nói ra tên của mình… Chỉ hy vọng người này vẫn có thể ngốc như vậy. Lệ Tinh Luân thở dài trong lòng.

Trong thời gian ngắn tâm tư của hắn biến hóa hàng nghìn hàng vạn, không biết vẻ mặt thong dong của Trường Không Trác Ngọc trước mắt nhưng trong đầu đã biến thành tương hồ.

Trường Không Trác Ngọc tự cho mình rất lợi hại, tự cho là không gì không làm được, chính là có thể từ trong đáy cốc này đi ra ngoài hay không, y cũng không biết a!

Đối diện với biểu tình chờ mong trên mặt Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc phải kiên trì nói: “Ta chắc là có thể bay ra, mang ngươi bay ra thôi.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Không biết vì cái gì hắn cảm giác được câu trả lời này đặc biệt không đáng tin, vì thế Lệ Tinh Luân chỉ có thể ôm hy vọng xa vời hỏi: “Đoạn Hồn cốc không cách nào sử dụng linh lực. Bất quá nhìn tiền bối vừa rồi có thể hóa sương trắng thành y phục, chắc là có thể đi.”

“Đại khái là có thể đi” Trường Không Trác Ngọc gian nan đáp, “Ngươi chờ ta ngẫm lại xem vận chuyển chân nguyên như thế nào, nãy vừa tỉnh dậy, chính là công pháp cũng quên mất.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Vì thế Trường Không Trác Ngọc khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt ngưng thần tĩnh khí. Tóc dài thả tùy ý rối tung trên vai, bạch y bay nhè nhẹ theo gió, thật sự là bộ dáng tiên phong đạo cốt, đặc biệt làm người khác có cảm giác tin phục.

Lệ Tinh Luân nhìn bộ dáng của y, quyết định miễn cưỡng tin tưởng Trường Không Trác Ngọc một lần, ngồi xổm chờ y ngưng tụ chân nguyên.

Lần này chờ, chính là một ngày một đêm, Trường Không Trác Ngọc không động, Lệ Tinh Luân cũng không động.

Khi mặt trời ngày thứ hai lên cao, Trường Không Trác Ngọc mở cặp mắt mỹ lệ ra, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, đứng lên, tay trái nâng lên, lòng bàn tay đối với không trung, trong miệng thì thầm: “Khởi.”

Cũng không có bay lên.

Trường Không Trác Ngọc không một chút xấu hổ, biến chưởng thành chỉ*, ngón trỏ ngón giữa chỉ vào không trung, lần thứ hai nói: “Khởi.”

*tư thế tay không đúng nên ảnh sửa từ xòe nguyên bàn tay (chưởng) thành ngón trỏ ngón giữa (chỉ)

Một tia gió cũng không có.

Trường Không Trác Ngọc là một người chấp nhất, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm y tức giận, y lần thứ hai thay đổi thủ thế, biến thành ngón cái và ngón út chỉ lên trời, tiếp tục nói: “Khởi.”

Ngữ khí biến hóa cũng không khiến linh khí biến hóa.

Y không ngừng thay đổi thủ thế, tay trái tay phải thay nhau giơ lên, dũng cảm mà đối diện một lần lại một lần thất bại.

“Khởi” “Khởi” “Khởi”!!!

Khi y thay đổi thủ thế thành liên hoa chỉ, Lệ Tinh Luân rốt cuộc nhịn không được, hắn lau mặt một cái, đứng lên nói: “Tin tưởng ngươi chính là sai lầm lớn nhất của ta.”

“Chờ một chút” Trường Không Trác Ngọc liền vội vàng kéo tay Lệ Tinh Luân, “Ta thực sự nhớ rõ như vậy có thể bay lên!”

Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, ngăn chặn suy nghĩ muốn đánh Trường Không Trác Ngọc một trận, xoay người mỉm cười nói: “Trường Không huynh, như vậy bình thường là có thể bay lên, trên thực tế ngươi chỉ cần vận chuyển chân nguyên dẫn động thiên địa linh khí, không cần nhiều thủ thế ngu ngốc như vậy cũng có thể bay lên. Chính là bây giờ ở Đoạn Hồn cốc, căn bản không thể sử dụng linh lực!”

“Thì ra là thế.” Trường Không Trác Ngọc hoàn toàn không thèm quan tâm Lệ Tinh Luân xưng hô y là tiền bối hay huynh, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Ta liền nói a, ta nhớ rõ chính mình rất lợi hại, sao có thể đơn giản bay lên cũng sẽ không được.”

“Cho nên, mấy chữ viết trên vách núi kia đều cao hơn mười trượng, còn lớn như vậy, rõ ràng là người có pháp lực rất cao bay lên khắc. Không chừng là của thượng cổ thần lúc đánh nhau lưu lại chữ viết, căn bản không có khả năng là do ngươi viết. Ngươi không trảm tiền trần gì, mà là ở nơi này ở lâu quá nên ngốc thôi.” Lệ Tinh Luân thập phần tàn nhẫn mà chỉ ra sự thật.

Trường Không Trác Ngọc không vì hắn vô lễ mà sinh khí, tranh luận nói: “Ta cảm thấy mấy chữ kia là do ta viết.”

Ngươi còn cảm thấy mình có thể bay đó!

Vốn đang muốn mở miệng ác ngôn, Lệ Tinh Luân gặp chuyện lớn như vậy, lại tuyệt vọng mà ngã xuống đáy cốc này, tính tình sớm đã xấu đến cực điểm, trong ngực đè nặng một cỗ tà hỏa, có thể nhịn đến bây giờ đã là không tồi. Chính là nhìn đến khuôn mặt thanh nhã như nguyệt của Trường Không Trác Ngọc, cùng với vẻ mặt rất tin tưởng bản thân của y, Lệ Tinh Luân liền không nói ra miệng được.

Cuối cùng Lệ Tinh Luân chỉ có thể kéo kéo khóe miệng nói: “Ngươi vui là được rồi.”

Nói xong xoay người bước đi, vách đá chỗ này trơn trượt, không thể từ nơi này leo lên. Nơi hắn rơi xuống tốt hơn một chút, từ nơi đó chậm rãi đi đi.

Ai biết vừa mới đi được hai bước, chợt nghe thấy Trường Không Trác Ngọc nói: “Ngươi quay đầu lại nhìn a.”

Lệ Tinh Luân xoay người, chỉ thấy Trường Không Trác Ngọc điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên cao hơn mười trượng, ngay tại nơi khắc chữ. Trường Không Trác Ngọc một tay để trên vách đá, trên tay xuất hiện một thanh chủy thủ không biết từ đâu ra, tại mặt trên vách đá khắc lại như đúc “Trảm tiền trần, tử kiếp phùng sinh”.

Ngay cả nét chữ cũng giống nhau!

Khắc xong, Trường Không Trác Ngọc nhẹ nhàng đáp xuống, tư thái thong dong tao nhã, trên mặt cũng lộ ra đắc ý.

“Như thế nào?” Trường Không Trác Ngọc đưa chủy thủ cho Lệ Tinh Luân, “Ta đã nói là ta khắc.”

Lệ Tinh Luân nhìn chủy thủ, trên mặt hắc tuyến, đây là chủy thủ hắn cất trong ngực, không biết Trường Không Trác Ngọc lấy khi nào.

Hy vọng lần thứ hai lại dâng lên trong nội tâm, Lệ Tinh Luân sắc mặt lại biến trở về thập phần hữu lễ, hắn chắp tay nói: “Tiền bối công lực cao thâm, là tiểu tử không có mắt nhìn. Không biết tiền bối có thể bay rất cao, chúng ta có thể hay không đi ra khỏi đáy cốc này?”

“Ta thử xem” Trường Không Trác Ngọc cũng không so đo công phu biến sắc mặt của Lệ Tinh Luân, nói thử liền thử, thả người nhảy…

Chỉ nhảy đến độ cao khắc chữ.

Lệ Tinh Luân: “…”

Hắn lại có dự cảm không tốt.

Quả nhiên chỉ thấy Trường Không Trác Ngọc giống đứa trẻ đầu đường chơi nhún giường, mặc kệ nhảy như thế nào, đều chỉ có thể nhảy đến độ cao khắc chữ.

Đây không phải là có thể vận chuyển chân nguyên, mà là võ học công pháp của người bình thường.

“Tiền bối này là luyện võ đi, khinh công thật sự là không tồi.” Lệ Tinh Luân ngẩng đầu nhìn độ cao của chữ khắc, “Chính là cách đỉnh vách đá thật cao.”

Tựa hồ không quan tâm tự đánh mặt mình như thế nào, Trường Không Trác Ngọc đều có thể bảo trì một bộ dáng tự tin, y không cảm thấy chút xấu hổ, nói với Lệ Tinh Luân: “Tuy rằng không thể nhảy lên ngay lập tức, chính là nhảy nhiều thêm vài lần là có thể đi ra ngoài, ta có thể mang ngươi ra.”

Người này thật sự là một chút giá trị cũng không có, nhưng lại ngốc đến thẳng thắn thành khẩn, lệ khí trong lòng Lệ Tinh Luân không hiểu vì sao bị sự tự tin khó hiểu của Trường Không Trác Ngọc triệt tiêu không ít, hắn gật gật đầu nói: “Ngươi nói có lý, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, nhất định có thể đi ra ngoài. Trời muốn ta chết, ta không tin sẽ có ngày này!”

Trong mắt Lệ Tinh Luân lộ ra màu đỏ, lúc này đã có nhập ma chi thế. Nếu không phải trong Đoạn Hồn cốc vô pháp vận chuyển, chỉ sợ hắn đã sớm rơi vào ma đạo.

Mà sau khi hắn nói xong, trên bầu trời liền vang lên vài tiếng sấm rền, tựa hồ muốn cảnh cáo tu sĩ sắp nhập ma.

Lệ Tinh Luân không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời, trời cao nếu có mắt, Lệ gia nhiều thế hệ làm việc thiện, tuần hoàn thiên đạo, làm thế nào sẽ có kết cục như hôm nay!

“Sao có thể nói vậy?” Trường Không Trác Ngọc thập phần không đồng ý mà phản bác nói,

“Trời cho ngươi gặp được ta, tự nhiên là không muốn ngươi chết.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Màu đỏ trong mắt Lệ Tinh Luân bị Trường Không Trác Ngọc đẩy trở về, hắn không hiểu nói: “Trường Không huynh, xin hỏi huynh sự tự tin tột cùng này là từ đâu mà đến?”

Trường Không Trác Ngọc cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, dù sao ta cảm thấy, ta nhất định là một người phi thường cường đại, chính bởi vì ta cường đại như thế, cho nên liền trảm tiền trần quên hết chuyện cũ, loại tự tin này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu. Đáy cốc không có cách sử dụng chân nguyên, ngươi không thấy ta có bao nhiêu lợi hại, chờ đi ra ngoài, ngươi sẽ biết.”

Lệ Tinh Luân đã hoàn toàn không muốn tin tưởng lời Trường Không Trác Ngọc nói, hắn khinh thường nói: “Nếu ngươi thật sự có thể đi ra ngoài, muốn ta quỳ xuống bái ngươi làm sư phụ cũng được. Đoạn Hồn cốc từ thời chiến thần đến nay vây chết không ít tu sĩ, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng đều trốn không thoát đi, chính là ngươi và ta…”

“Phải” Trường Không Trác Ngọc vỗ tay, “Nhân vật như ta, sao có thể không có đồ đệ bưng trà rót nước đâu? Liền quyết định như vậy đi, ta mang ngươi ra ngoài, ngươi bái ta làm sư phụ.”

Lệ Tinh Luân: “…Phiền toái ra ngoài trước lại nói.”

Hắn tức giận đến ngay cả khí lực để phản bác đều không có.

——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trường Không Trác Ngọc là thụ nha, như vậy xuẩn, hắn công đến đứng lên đi o(╯□╰)o

Bình Luận (0)
Comment