Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ tu giả không thể thoát ra, mà ngay cả tin tức cũng không thể truyền ra ngoài, nhưng tu giả bên ngoài lại có thể tiến vào, trận pháp này và kết giới thần lực xung quanh đáy Đoạn Hồn Cốc có tác dụng thần kì như nhau, chỉ khác nhau ở chỗ người bên trong trận pháp này có thể sử dụng linh khí.

Bằng cách này, tu giả bị ma hóa bên trong Hám Thiên Phong không thể đem tin tức truyền ra ngoài, mà nếu bên ngoài còn tu giả bị ma hóa, bọn họ còn có thể đi vào, không những bắt được ba ba trong hũ, nếu may mắn không chừng còn có thể một lưới bắt hết.

Lệ Tinh Luân bị nhốt trong vòng tròn đang khổ sở đấu với mười mấy tu giả Kim Đan hậu kỳ hoàn toàn không biết sư phụ hắn chơi lớn hơn cả hắn nghĩ, lúc đầu Lệ Tinh Luân đoán Trường Không Trác Ngọc kiêu ngạo nhất cũng chỉ như Huyết Thiên Kiếp một người một kiếm giết lên Hám Thiên Phong, ỷ vào một kiếm có thể giết được một cao thủ mà chế ngự phần lớn cao thủ Ma tông, sau đó chậm rãi thu phục Ma tông. Ai ngờ Trường Không Trác Ngọc còn khoa trương hơn, trực tiếp nhốt mình chung với toàn bộ Ma tông, cho dù là ở nhân gian đến đá cửa nhà người ta*, cũng không có kiêu ngạo như vậy đi?

*QT: cho dù là ở nhân gian đến cửa đá quán, hơm hiểu đoạn này ạ.

Đáng tiếc lúc này Lệ Tinh Luân căn bản không có cơ hội ngăn cản Trường Không Trác Ngọc, chỉ cầm một thanh kiếm muốn đối phó với những người trong này đã là quá sức lắm rồi, nào còn tinh lực đi suy xét Trường Không Trác Ngọc có thể thừa dịp không có hắn mà làm vài chuyện khác người hay không.

Trường Không Trác Ngọc không có đồ đệ quản thúc, hất mặt ngửa cằm, kiêu ngạo nói với người Ma tông: “Như vậy, các ngươi một người cũng không chạy thoát.”

Các cao thủ Ma tông vừa mới nhận được tin tức liền chạy tới, người còn chưa thấy đã nghe Trường Không Trác Ngọc nói vậy, tông chủ liếc mắt một cái, lập tức có một hộ pháp bay lên trời, quả nhiên đến một chỗ liền bị một màn chắn vô hình ngăn lại. Hộ pháp kia dùng những chiêu thức công kích lợi hại nhất của hắn tấn công trận pháp, kết quả bị sức mạnh mà trận pháp phản phệ lại đánh trúng, nặng nề té xuống, tạo thành cái hố sâu trên mặt đất, người rơi vào trong hố, hơn nửa ngày cũng chưa ra, phỏng chừng không có sức.

Trường Không Trác Ngọc còn chưa chân chính ra tay, hai vị hộ pháp Hóa Thần kỳ Bạch Hổ và Huyền Vũ cứ như vậy mà rớt đài.

Phải biết là, tu giả Hóa Thần kỳ ở Tu Chân giới đã ít càng thêm ít, toàn bộ Ma tông Hóa Thần kỳ cũng chỉ hơn mười người, mà tứ đại hộ pháp này có công lực cao thâm nhất. Về phần Đại Thừa kỳ, Ma tông cũng có hai người, một người là tông chủ hiện tại, người còn lại là phó tông chủ như hổ rình mồi cả ngày mơ tưởng cướp đoạt vị trí tông chủ.

Ma tông tông chủ mang theo một thân hàn ý đáp xuống trước mặt Trường Không Trác Ngọc, sau đó lại phát hiện mình không nhìn ra công lực y sâu cạn thế nào, hàn ý trên người giảm một chút, hạ thấp cơ thể một chút, học theo đạo tu chắp tay nói với Trường Không Trác Ngọc: “Bản tôn Huyền Minh Liệt, không biết tôn tính đại danh của các hạ?”

Trường Không Trác Ngọc đang định trả lời Huyền Minh Liệt, ánh mắt hơi thay đổi, tầm mắt dừng trên vòng tròn đã vẽ trước đó, tay nhẹ nhàng vung lên, vòng tròn tán đi, chỉ thấy mười mấy tu giả Kim Đan hậu kỳ đều ngã trên mặt đất, chỉ có một người một mộc kiếm Lệ Tinh Luân vẫn còn đứng, chẳng qua đã biến thành một người dính đầy máu, trên người toàn là máu tươi, làm người khác không thể nhìn ra bộ dạng của hắn.

Lệ Tinh Luân toàn thân đều tản ra sát ý, tầm mắt lạnh lùng đảo qua chúng Ma tu, rõ ràng thực lực của hắn chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng ánh mắt kia lại tàn bạo hung hãn, người nhìn thẳng hắn đều không nhịn nổi mà rùng mình một cái.

Mà khi tầm mắt hắn chuyển tới trên người Trường Không Trác Ngọc, sát khí đột nhiên giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, chỉ nghe hắn mở miệng nói: “Sư phụ.”

Thanh âm ôn nhu đến nổi muốn làm lòng người tan chảy, cái cằm luôn ngưỡng lên của Trường Không Trác Ngọc cũng hạ thấp xuống, nhìn thẳng Lệ Tinh Luân, nhẹ giọng nói: “Đồ nhi. Ngươi thắng.”

“May mắn, không làm sư phụ mất mặt.” Lệ Tinh Luân dùng tay áo lau mặt, chậm rãi đi đến trước mặt Trường Không Trác Ngọc. Hắn bước rất chậm, nhưng rất vững vàng, đại khái chỉ có Trường Không Trác Ngọc nhìn ra hắn bị nội thương rất nặng, căn bản là không đi nhanh được.

Trường Không Trác Ngọc tùy ý vứt ra một cái bồ đoàn nói: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

*Bồ đoàn: SEBE

Cái bồ đoàn đó nhìn rất quen mắt, vô cùng giống bồ đoàn phía sau núi Thục Sơn chuyên dùng cho các đệ tử ngồi tu luyện, cũng không biết là Nhất Bần chân nhân cho hay là sư phụ tự lấy… Chắc là cho đi, đừng nhìn sư phụ hắn có nhiều tật xấu nhỏ, nhưng y chưa bao giờ trộm hay cắp, lúc trước muốn trà của Bách Hoa Môn như vậy, cũng không tranh thủ cơ hội lấy đi, mà giữ vẻ mặt lạnh băng uyển chuyển xin xỏ, kết quả cầm được một đống độc dược.

Lệ Tinh Luân đặt mông ngồi ở dưới chân Trường Không Trác Ngọc, tay cầm chuôi kiếm gỗ, cùng sư phụ hắn nhìn Ma tu phía đối diện. Cho dù bản thân đang bị trọng thương, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Trường Không Trác Ngọc, hắn đã cảm thấy rất an toàn, có thể an tâm trị thương.

Lúc này Trường Không Trác Ngọc mới có thời gian để ý tới Huyền Minh Liệt đã bị lơ nửa ngày trời, hai tay y chắp sau người, ngạo nghễ nói: “Bản tôn Trường Không Trác Ngọc, tên dễ nghe hơn ngươi nhiều.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Không thể cho hắn chút thời gian để chữa thương cho tốt sao, ánh mắt của Ma tông tông chủ như muốn chọc chết sư đồ bọn họ rồi kìa!

Lo ngại thực lực của Trường Không Trác Ngọc cùng trận pháp đáng sợ kia, Huyền Minh Liệt áp chế phẫn nộ trong lòng, từ sau khi hắn ta lên Đại Thừa kỳ, rất ít khi phải nhẫn nhịn như vậy, chờ hắn ta thăm dò được rõ ràng cái người tên Trường Không Trác Ngọc này, nhất định phải đem nguyên anh của y ra luyện đan!

“Thì ra là Trường Không đạo hữu, không biết đạo hữu đến Hám Thiên Phong của ta có chuyện gì? Nếu chỉ cần một vị trí, lấy thực lực của ngươi nếu gia nhập Hám Thiên Tông, ta cam đoan ngươi tuyệt đối là dưới một người trên vạn người.” Huyền Minh Liệt vừa nói vừa đảo mắt nhìn qua phó tông chủ đứng phía sau hắn nửa bước chân, muốn lợi dụng cơ hội này diệt trừ tên phó tông chủ suốt ngày nhìn chằm chằm vị trí của hắn ta.

“Không cần.” Trường Không Trác Ngọc chắp tay nói: “Ta đã chán làm Ma tông tông chủ rồi, bây giờ ta trở về để thanh lý môn hộ.”

“Phốc—-” Lệ Tinh Luân ngồi cạnh y phun ra một ngụm máu tươi.

“Đồ nhi,” Trường Không Trác Ngọc thân thiết nói, “Ngươi còn kiên trì được chứ?”

Trong giọng nói lộ ra chút chột dạ người khác không dễ gì phát hiện.

“Không có việc gì, không bị nội thương.” Lệ Tinh Luân quệt vết máu trên khóe miệng nói.

Trước đây Trường Không Trác Ngọc làm chuyện khác người như thế nào, hắn tuy rằng muốn hộc máu, nhưng vẫn có thể nhịn xuống. Hiện tại bị thương, lại nghe Trường Không Trác Ngọc nói chuyện, thật sự không nhịn nổi, một búng máu cứ vậy mà phun ra, thật sự là cản trở sư phụ mình.

“Làm chán, thanh lý môn hộ?” Huyền Minh Liệt hiếm khi hạ thấp bản thân nói lý với người khác một lần, kết quả phát hiện người trước mặt không thèm nói lý lẽ, hắn ta không có nhiều kiên nhẫn, lập tức nói: “Bày trận, Huyền Âm Thích Huyết trận!”

Trường Không Trác Ngọc vốn định đánh giặc bắt vua trước, trước tiên đánh Huyền Minh Liệt một trận rồi nói tiếp. Nghe được hắn ta nói muốn bày trận, liền dừng lại. Y đối với trận pháp vô cùng hứng thú, muốn nhìn thử xem trận pháp này ra sao.

Những tu giả khi đấu pháp có vài chỗ giống nhau, nhất là dưới một vài tình huống, chỉ cần phát hiện đối phương muốn bày trận, đều sẽ lập tức chạy đi ngăn cản. Tu giả có thực lực Đại Thừa kỳ đỉnh cao, mượn dùng một ít tiên khí có thể nhanh chóng tăng lên được cảnh giới thượng tiên, nhưng cảnh giới này cũng không duy trì được lâu lắm, nếu không sẽ dẫn tới thiên kiếp. Nhưng trận pháp thì không giống như vậy, trận pháp mượn sức mạnh của trời đất, cho dù là thần tiên hạ phàm, cũng có thể dùng trận pháp để người đó hao phí sức lực mà chết, lấy thực lực của tu giả bình thường căn bản không thể chống lại đại trận của một môn phái.

Nhưng Trường Không Trác Ngọc thì khác, sự hiểu biết của y về trận pháp đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, đối với người khác trận pháp là một chiêu giết người, với y mà nói, làm không tốt để bị Trường Không Trác Ngọc sửa sửa, trận pháp này là do y sử dụng rồi đó.

Vì phòng ngừa Trường Không Trác Ngọc ngăn cản họ bày trận, Huyền Minh Liệt còn phái hai hộ pháp Thanh Long và Chu Tước canh chừng y, để tránh Trường Không Trác Ngọc đột nhiên ra tay đánh gãy trận pháp của họ.

Nhìn Huyền Vũ hộ pháp vừa mới từ trong hố bò ra và Bạch Hổ hộ pháp vẫn còn đang hộc máu, Thanh Long và Chu Tước hai hộ pháp dắt theo thuộc hạ ôm quyết tâm dù chết cũng phải giữ chân y mà đứng trước mặt Trường Không Trác Ngọc, sôi nổi lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bọn họ, chặt chẽ mà coi chừng Trường Không Trác Ngọc.

Trường Không Trác Ngọc không có vẻ gì là muốn ra tay, ngược lại thừa dịp này dẫn chút chân khí vào cơ thể đồ nhi giúp hắn chữa thương. Bàn tay y vừa mới đặt lên lưng Lệ Tinh Luân, linh khí xung quanh liền đi vào cơ thể Lệ Tinh Luân với tốc độ khủng khiếp, nháy mắt hút rất nhiều linh khí trên quảng trường nhỏ phía trước Ma tông điện.

Huyền Minh Liệt đang bày trận: “…”

“Thôn tính thiên địa… Vậy mà lại có người có thể luyện được loại ma công này, lại còn có thể luyện đến cảnh giới này mà không bị thiên kiếp đánh chết?” Huyền Minh Liệt hít sâu một hơi.

*Thiệt muốn edit đoạn này thành: “Có cái skill nghịch thiên vầy mà chưa bị trời đánh chết.” ghê.

** Thôn tính thiên địa: sở dĩ không dịch ra là “Cắn nuốt trời đất” là do đây là một loại công pháp, mà để thuần việt thì nghe rất kỳ.

Ở trong Ma tu, có một loại công pháp, hầu như mỗi môn phái Ma tu đều biết loại công pháp này, hơn nữa bọn họ đều biết rõ ràng rằng chỉ cần luyện thành được công pháp này thì sẽ trở thành người đứng đầu Tu Chân giới, lại hoàn toàn không có ai dám luyện, đó chính là “Thôn tính thiên địa”.

Công pháp này chỉ cần sau khi nhập môn thì không cảnh giới nào còn chướng ngại, chỉ cần vận chuyển tâm pháp liền có linh khí cuồn cuộn dũng mãnh không ngừng tiến vào cơ thể, có thể đả thông bất kỳ trở ngại ở cảnh giới nào, còn có thể chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi tiến vào Đại Thừa kỳ.

Phiền phức duy nhất chính là…. Thiên kiếp.

Ở trong mắt thiên đạo, cho dù là giết người đoạt phách hay là tà pháp thải âm bổ dương, so với “Thôn tính thiên địa” đều có thể tha thứ. Phàm là những tu giả Đại Thừa kỳ đều có thể cảm giác được, thiên đạo chính là một quy luật của trời đất. Chỉ cần là công pháp nằm trong phạm vi thừa nhận của quy luật, thiên đạo đều có thể chấp nhận. Chỉ duy nhất loại công pháp Thôn tính thiên địa này căn bản chính là khiêu chiến quy luật của thiên đạo, thiên đạo không thể cho phép loại công pháp này tồn tại. Phàm là tu luyện Thôn tính thiên địa, bắt đầu từ Trúc Cơ kỳ sẽ gặp độ kiếp, hơn nữa trình độ thiên kiếp là Kim Đan kỳ, trình độ thiên kiếp của Kim Đan kỳ là Nguyên Anh kỳ, đến thiên kiếp Nguyên Anh kỳ, không sai biệt lắm so với thiên kiếp của chính đạo tu sĩ Đại Thừa kỳ.

(đại khái là level bao nhiêu thì phải chịu thiên kiếp mạnh hơn một bậc á)

Tu giả tu luyện công pháp Thôn tính thiên địa, từ xưa tới nay chưa có ai sống qua Kim Đan kỳ, hiện tại loại công pháp này ở Tu Chân giới được xem là con đường sai trái*, người người đều biết, nhưng không ai dám tu luyện.

*烂大街: QT: lạn đường, gg ra đường xấu, vdict với hvdic ra nát, nhừ.

Mà cái người tên Trường Không Trác Ngọc trước mắt đây, thế mà có thể tu luyện Thôn tính thiên địa tới Đại Thừa kỳ, rốt cuộc y là cái thứ quái vật gì?

Hiện tại linh khí trên đỉnh Hám Thiên Phong đang bị hút đi cực nhanh, hắn ta bày trận gì đây? Huyền Minh Liệt đột nhiên có một loại cảm giác bất lực.

May là Trường Không Trác Ngọc chỉ tiện tay truyền một chút chân khí cho Lệ Tinh Luân thôi, cũng không định rút hết linh khí trong linh mạch Hám Thiên Phong. Y thấy Lệ Tinh Luân đã bắt đầu nhắm mắt điều tức, liền tiếp tục chắp tay sau lưng, nhìn Huyền Minh Liệt.

Thấy Huyền Minh Liệt vẻ mặt phiền muộn nhìn mình, đang vô cùng lười biếng, không có vẻ gì là muốn tiếp tục bày trận, Trường Không Trác Ngọc ngạc nhiên nói: “Sao ngươi còn không bày trận? Không thấy ta đang chờ hả?”

“Phốc—-” Huyền Vũ hộ pháp đang nằm trên mặt đất hung hăng phun một ngụm máu thay cho Huyền Minh Liệt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trường Không Trác Ngọc (ngồi xổm trên mặt đất hai canh giờ, tay chống cằm): Trận pháp của ngươi sao còn chưa xong nữa? Đồ đệ của ta cũng đã lên Kim Đan hậu kỳ, chuẩn bị kết anh luôn rồi kìa.

Huyền Minh Liệt: Linh khí đều chạy lên người đồ đệ ngươi rồi, ta dùng cái gì bày trận!!

*Kết anh (nhớ có chú thích rồi nhỉ?) lên Kim Đan kỳ là kết đan, lên Nguyên Anh kỳ là kết anh.

Bình Luận (0)
Comment