Trường Không Trác Ngọc là thật lòng thưởng thức vị tông chủ Hám Thiên Tông này, tuy rằng tốc độ bày trận có hơi chậm một chút, nhưng thắng ở chỗ thức thời, không biết công lực Trường Không Trác Ngọc cao thâm thế nào, lại cứng rắn muốn đối đầu, ngây ngốc làm một nhân vật phản diện, thật sự là kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt.
“Ngươi rất tốt.” Trường Không Trác Ngọc rũ mắt, thản nhiên nói.
Lệ Tinh Luân nhìn lướt qua Huyền Minh Liệt, tu giả cảnh giới cao vẻ ngoài sẽ không quá khó coi, vị tông chủ Hám Thiên Tông này lớn lên rất anh tuấn, có lẽ do bị sát khí ảnh hưởng, trên người mang một tia huyết khí, có cảm giác người lạ chớ gần, nhưng cảm giác này cũng chỉ làm dung mạo hắn nổi bật hơn. Cái từ tà mị này nói thì nghe có vẻ mất thể diện, nhưng nó quả thật thích hợp với Huyền Minh Liệt.
Ít nhất so với Trường Không Trác Ngọc, khí chất của Huyền Minh Liệt càng giống ma đạo tông chủ hơn.
Trường Không Trác Ngọc cố gắng tỏ ra mình thực sâu không lường được lại thực lãnh khốc, công lực thì quả thật là sâu không lường được, nhưng trên người y lại không hề có tà khí và ác ý, là ma đạo tông chủ còn thiếu một chút ngoan độc.
Đương nhiên, nếu chỉ nhìn dung mạo mà nói, Huyền Minh Liệt tất nhiên là không thể so bì với Trường Không Trác Ngọc, hắn so với Lệ Tinh Luân cũng kém hơn rất nhiều. Lệ Tinh Luân chính là vì làm phong nền cho Trường Không Trác Ngọc nên ảm đạm thất sắc, nhưng nếu chỉ đứng một mình, dung mạo hắn cũng là số một số hai trong số thanh niên tài giỏi của Tu Chân giới.
Huyền Minh Liệt không quan tâm hơn thua mà nói rằng: “Không biết tôn thượng muốn dùng Dẫn Huyết thuật làm gì? Là tìm người, hay là muốn khống chế thần hồn người nào?”
“Hai thuật này có gì khác nhau?”
“Tìm người tương đối đơn giản, chỉ cần một giọt máu đầu tim, để ta thi hành thuật, là có thể tìm được người. Nếu muốn dùng Dẫn Huyết thuật khống chế người kia, sẽ rất khó. Thứ nhất, người thi hành thuật nhất định phải có cảnh giới cao hơn so với người bị khống chế, thứ hai, không đơn giản chỉ cần một giọt máu đầu tim như vậy.”
Trường Không Trác Ngọc liếc mắt nhìn Lệ Tinh Luân một cái, Lệ Tinh Luân trả lời: “Chỉ cần tìm người, nhưng nếu người cần tìm đã chết hoặc thân thể bị chế thành con rối, Dẫn Huyết thuật này còn dùng được không?”
“Dẫn Huyết thuật tất nhiên lấy máu làm vật dẫn, nếu trong thân thể vẫn còn lưu thông máu, thì vẫn còn có thể dùng.”
“Vậy tìm người trước đi.” Lệ Tinh Luân lấy ra một giọt máu đầu tim, giao cho Huyền Minh Liệt.
Lệ Tinh Luân có một đường tỷ
(chị họ)
cùng một đường muội
(em họ)
bị bắt đi, khả năng lớn nhất là bị người bắt đi làm lô đỉnh, khả năng còn sống không lớn. Nhưng…
Quên đi, vẫn là tìm người trước rồi nói sau.
Trong lòng Lệ Tinh Luân mơ hồ có một suy đoán, nếu suy đoán này là thật, vậy kết quả của hai đường tỷ muội này sẽ rất thê thảm.
Huyền Minh Liệt thi thuật, đánh ra mấy linh quyết về phía giọt máu nổi trong không trung của Lệ Tinh Luân, chỉ thấy giọt máu dưới tác dụng của chân nguyên bay nhanh xoay tròn, giống như ruồi mất đầu bay tới bay lui, cuối cùng vô lực rơi trên mặt đất, tìm không được bất kỳ tung tích gì.
“Đây là…” Trường Không Trác Ngọc có chút lo lắng nhìn Lệ Tinh Luân, trộm nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Trong lòng Lệ Tinh Luân sớm có chuẩn bị, cũng không phải rất đau lòng, bất quá được Trường Không Trác Ngọc nắm chặt tay như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất ấm áp.
“Có hai khả năng, một là người muốn tìm đã chết đi, còn một là…” Huyền Minh Liệt liếc mắt nhìn Lệ Tinh Luân một cái, “Còn một là huyết hồn của người cần tìm đã bị luyện chế bởi một thuật, chuyên môn dùng để khắc chế người có quan hệ thân thuộc.”
Lệ Tinh Luân nhất thời cảm thấy huyết mạch trong người nghịch chuyển, thân thể phát lạnh. Hắn còn nhớ rõ trước đó những hắc y nhân đó là muốn giết hắn, bắt tỷ tỷ của hắn. Mà sau đó tỷ tỷ của hắn tự sát, bọn họ mới quay lại bắt đường tỷ muội của hắn, nói cách khác, đối với những hắc y nhân đó mà nói, tỷ tỷ của hắn càng quan trọng hơn.
Tu Chân giới đều có tà pháp, có thể lợi dụng huyết mạch thân nhất để đi khống chế một người. Cho dù người này đã phi thăng lên tiên giới, chỉ cần còn dùng thân thể vốn có, thì không thể thoát khỏi tầng trói buộc này.
Có phải chuyện ngày từ đầu mấy hắc y nhân kia muốn làm, chính là giết hắn? Nếu không giết được hắn, thì bắt người có huyết mạch gần với hắn nhất để luyện chế pháp khí?
Nhưng Lệ Tinh Luân có tài đức gì, lại làm người như vậy không tiếc trả giá đại giới để đối phó với Trúc Cơ kỳ trong một gia tộc nhỏ như hắn?
“Huyền Minh tông chủ, nếu thật sự có loại pháp khí này, phải làm thế nào để khắc chế?” Lệ Tinh Luân hỏi.
“Trảm Huyết.” Huyền Minh Liệt nói, “Dùng máu kết thúc nhân quả, cắt đứt duyên phận với người thân, đoạn tuyệt quá khứ, như vậy chỉ cần vất vả một lần nhưng không cần phải lo lắng nữa, sẽ không bao giờ bị người thân trói buộc. Nhưng đây là biện pháp của ma đạo, nếu thật sự dùng, chính là rơi vào ma đạo, sau này không thể trở về chính đạo. Đương nhiên cũng có chỗ tốt. Trảm Huyết rất đau đớn, người bình thường khó chịu đựng được, cần phải đem máu trong toàn thân rút hết ra để tái tạo thân thể, đây chính là chuyện nghịch thiên. Nhưng nếu có thể sống được, thực lực tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều, sau khi tái tạo thân thể căn cốt càng tốt hơn, sau này tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh gấp bội. Tư chất của ta chỉ bình thường,vốn dĩ không thể luyện đến cảnh giới Đại Thừa kỳ. Cũng chính bởi vì ta tu luyện Trảm Huyết thuật này, mới có thể tăng tốc độ nhanh như vậy. Nhưng đây là thuật tà môn, không muốn vượt qua thiên kiếp, lại còn muốn cắt đứt hết tình thân, nhân quả lớn như vậy, chỉ sợ sẽ đưa đến cửu cửu trọng kiếp (?), thiên kiếp có thể đem thượng tiên đánh đến hồn phi phách tán, không ai trong Tu Chân giới có thể vượt qua.”
(ơ….)[ơ…]
*Trảm Huyết t nghĩ đại khái giống như là thay máu vậy đó
Lệ Tinh Luân tay càng lạnh như băng, Trường Không Trác Ngọc lập tức nói với Huyền Minh Liệt: “Huyền Minh tông chủ, không biết Hám Thiên Phong có chỗ nào yên tĩnh không?”
“Tất nhiên là có.”
Huyền Minh Liệt đưa hai người đến một cung điện an tĩnh, không hỏi gì liền rời khỏi. Trường Không Trác Ngọc lập tức bày ra trận pháp, không để người nào nghe lén bọn họ nói chuyện.
“Đồ nhi, chẳng lẽ ngươi muốn trảm huyết?” Trường Không Trác Ngọc lo lắng nói, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, đường tỷ muội của ngươi bị người luyện chế thành tà môn pháp khí sao?”
Lệ Tinh Luân cảm thấy mình có hơi không chống đỡ nổi, hắn dựa vào Trường Không Trác Ngọc, đem trọng lượng toàn thân đều đặt lên người y, rồi mới lên tiếng: “Sư phụ, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta có suy nghĩ kỳ lạ. Nhưng ta có cảm giác, những người này… có lẽ thật sự là vì ta, vì Thời Không Luân, mới diệt cả nhà Lệ gia. Nhưng dù vậy bọn chúng vẫn lo lắng, thậm chí còn muốn dùng người thân của ta luyện pháp khí khắc chế ta. Ta chỉ là một truyền nhân của một gia tộc nhỏ bình thường, cũng không phải đại nhân vật gì, suy nghĩ này thật sự quá hoang đường, chỉ dựa vào suy đoán như vậy liền đi thi triển Trảm Hồn thuật, thật sự là…”
“Không đúng,” Trường Không Trác Ngọc chắc chắn nói, “Tốc độ tu luyện của ngươi đã là số một số hai Tu Chân giới, hơn nữa ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền muốn nhận ngươi làm đồ đệ, nói không chừng ngươi cũng là đại nhân vật!”
Lý do này của Trường Không Trác Ngọc, thật đúng là làm người khác tin tưởng!
Lệ Tinh Luân giống như khôi phục chút khí lực, bất quá hắn vẫn không đứng dậy, dựa vào Trường Không Trác Ngọc như trước nói: “Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, vì suy nghĩ vớ vẩn này, ta đã muốn thi triển Trảm Huyết thuật rơi vào ma đạo, sư phụ…”
Hắn muốn hỏi, sư phụ ngươi đồng ý sao? Lại muốn hỏi, sư phụ ngươi sẽ để ý ta là Ma tu sao? Cuối cùng Lệ Tinh Luân cũng không hỏi ra, chỉ lẳng lặng mà nhìn Trường Không Trác Ngọc, chờ ý kiến của y.
“Vi sư cũng là tu cả chính đạo và ma đạo, làm sao lại để ý ngươi là chính hay là ma. Nhưng Trảm Huyết thuật hung hiểm dị thường, vi sư lo lắng ngươi sẽ bị thương tổn.”
“Sư phụ không để ý là được rồi.” Lệ Tinh Luân kiên định nói, “Sư phụ, trong lòng ta có một cảm giác, cảm giác này làm ta vô luận trả giá đại giới như thế nào, đều nhất định phải trảm huyết, nếu không nhất định sẽ gặp chuyện nguy hiểm thật lớn, nói không chừng còn bởi vì vậy mà liên lụy đến sư phụ, cho nên, cho dù là bước vào ma đạo, ta cũng phải cắt đứt tình thân.”
“Được!” Trường Không Trác Ngọc vươn tay ôm lấy Lệ Tinh Luân, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi đã quyết định, vi sư sẽ không cản ngươi.”
Lệ Tinh Luân ở trong cái ôm ấm áp này, dùng gò má mình cọ cọ mặt Trường Không Trác Ngọc.
Ấm áp như ngọc, thấm vào tận tim. Lệ Tinh Luân luyến tiếc buông ra, kề sát mặt Trường Không Trác Ngọc nói: “Sư phụ, lần đầu gặp nhau ngày ấy, ta chạm vào chính là nách ngươi sao?”
(Dịch tới đây méo thể tin được là mình vừa dịch cái gì luôn ấy, sao không lãng mạn cmn gì hết vầy?)[…]
Lại cảm thấy hình như không giống, Lệ Tinh Luân còn nhớ rõ cảm giác khí ấy, giống như ấm ngọc thượng hạng, lại giống như chạm vào da thịt, làm sao có thể là nách?
Trong lòng Lệ Tinh Luân có một suy đoán, lại không dám nói ra khỏi miệng. Hắn lúc đó, có khả năng đụng tới bộ phận không tiện mô tả của sư phụ.
[là mông sao?…]
“Không nhớ rõ nữa,” Trường Không Trác Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói, “Lúc ấy ta chỉ cảm thấy một trận □□, ý thức dần dần thanh tỉnh. Trước đó, hình như cũng không có ý thức gì, không biết là đang bế quan tu luyện, hay là đang ngủ? Có lẽ là sau khi Doãn Trường Không bị thương rơi vào đáy Đoạn Hồn cốc, lại bế quan chữa thương, đến khi có người đến làm kinh động, ta mới có thể thức tỉnh?”
Đoạn Hồn cốc phải chữa thương thế nào? Lệ Tinh Luân liếc mắt nhìn Trường Không Trác Ngọc một cái, đối với thân phận của sư phụ, Lệ Tinh Luân thủy chung không tìm ra manh mối.
Trường Không Trác Ngọc có tính cách giống như một đứa trẻ, thích đồ vật gì đều muốn kéo về phía mình, y nhìn thấy một đại nhân vật của Tu Chân giới, liền hy vọng người đó là mình, mà còn tự biên ra vô số câu chuyện để làm thân phận đó hợp tình hợp lý thuộc về mình. Những người khác bởi vì thực lực nghịch thiên của Trường Không Trác Ngọc mà tin tưởng bất kỳ những gì y nói, nhưng Lệ Tinh Luân thì không giống vậy.
Hắn đã từng ở dưới đáy Đoạn Hồn cốc, nơi không ai có thể sử dụng được linh khí, nhìn thấy qua bộ dáng Trường Không Trác Ngọc không hề có pháp lực gì. Hắn đã từng xuyên thấu qua thực lực cùng cảnh giới nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc đơn thuần nhất, đó là một linh hồn vô cùng tốt đẹp, giống như ngọc bích tinh khiết, trong trẻo vô cùng, không lẫn một tia tạp chất. Cho dù là Huyết Thiên Kiếp hay là Doãn Trường không, bọn họ có lợi hại hơn nữa, cũng không thể có được linh hồn sạch sẽ và thuần túy như vậy, cho dù là mất đi ký ức, những gì đã trải qua cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ, Trường Không Trác Ngọc chính là người như vậy, từ bề ngoài đến linh hồn đều là tốt đẹp nhất trên đời này. Lệ Tinh Luân không phải là cảm thấy Trường Không Trác Ngọc không xứng với những thân phận đại nhân vật Tu Chân giới đó, mà là cảm thấy những thân phận đó đều không xứng với Trường Không Trác Ngọc.
Vậy thì y rốt cuộc là người như thế nào?
Một người dùng thân phận Huyết Thiên Kiếp, Doãn Trường Không, kiếm tiên Thục Sơn, phật tu chuyển thế, thần khí tứ thánh thú, trên người còn có khí tức Nữ Oa, y thật sự thuộc về nhân gian sao?
Lệ Tinh Luân không muốn đoán, cũng không dám đoán.
Kỳ thật kết quả vĩnh viễn chỉ có một, chính là cho dù Trường Không Trác Ngọc là ai, cũng không phải người mà một hậu bối tầm thường của Tu Chân giới như Lệ Tinh Luân hắn có thể mơ tưởng.
Hắn tâm tâm niệm niệm một người, là ánh trăng xa tận chân trời.
Vì bắt lấy ánh trăng xa xôi kia, cho dù chỉ có một tia ánh trăng trong lòng bàn tay, hắn cũng muốn trở nên mạnh hơn!
Lệ Tinh Luân vốn dĩ ánh mắt còn có chút do dự dần dần trở nên kiên định, hắn buông Trường Không Trác Ngọc ra, đứng lên nói: “Sư phụ, ta muốn đi tìm Huyền Minh tông chủ tu luyện Trảm Huyết thuật, đến lúc đó còn muốn sư phụ bảo hộ cho ta.”