Ở trong không gian trời đất quay cuồng này, Lệ Tinh Luân cảm nhận được có một người cố gắng ôm chặt lấy hắn, cho dù hiện tại mắt hắn không thể mở nổi, không nhìn thấy được diện mạo của người trước mặt, nhưng khí tức quen thuộc cùng cảm giác rung động trong lòng cho hắn biết đây là người mà hắn yêu thương nhất. Hắn trở tay ôm lấy thắt lưng Trường Không Trác Ngọc, ỷ vào chiều cao sau khi trảm huyết, đem sư phụ ôm trọn vào lòng.
Trường Không Trác Ngọc vốn định bảo vệ đồ đệ không bị không gian hỗn loạn làm bị thương chẳng hiểu tại sao trong lòng lại có chút khó chịu vi diệu, rõ ràng đồ đệ hiếu thuận như vậy, thời điểm nguy hiểm biết dùng thân thể để bảo vệ y, đồ đệ ngoan như vậy, y còn chỗ nào bất mãn?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Lệ Tinh Luân liền ôm Trường Không Trác Ngọc lăn trên một mảnh cỏ xanh mướt. Hai người ở trên thảm cỏ xanh mềm mại lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở tư thế Trường Không Trác Ngọc nằm trên cỏ, Lệ Tinh Luân nằm bên trên y, tay ôm chặt lấy thắt lưng y.
Có thể mở to mắt, Lệ Tinh Luân lập tức nhìn chằm chằm Trường Không Trác Ngọc, khoảng cách hai người gần như vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Chẳng biết tại sao, Trường Không Trác Ngọc đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng đẩy Lệ Tinh Luân ra, nhảy dựng lên một cái “vèo”, sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh, phát hiện không có bất kỳ sinh linh nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sư phụ…” Lệ Tinh Luân chậm rãi đứng lên, nhìn Trường Không Trác Ngọc nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Vi sư pháp lực cao thâm, làm sao lại bị thương.” Trường Không Trác Ngọc nghiêm mặt nói, “Ngược lại là ngươi công lực không cao, hẳn phải để vi sư che chở ngươi mới đúng, lần sau không cho phép ngươi không nghe lời như vậy.”
Trong lòng Lệ Tinh Luân ngọt ngào giống như ăn mật, hắn chậm rãi tới gần Trường Không Trác Ngọc, vô cùng xấu xa mà nhắc nhở nói: “Sư phụ quên rồi, ta đã là Huyết tu, tuy rằng công lực kém hơn nhiều so với sư phụ, nhưng đã tiếp cận rất gần tới cảnh giới bất tử bất diệt.”
Hai chữ “Huyết tu” hiện tại quả thật chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng Trường Không Trác Ngọc, y nắm áo, mặt nạ trên mặt hoàn toàn hỏng mất, vẻ mặt đau lòng mà nói: “Ta… thật sự không thể là Huyết Thiên Kiếp sao? Lỡ, lỡ như sau đó đã gặp chuyện gì khác nữa thì sao?”
Lệ Tinh Luân cười cười nói: “Gần như là không thể, sư phụ phải biết ta là tu Trảm Huyết Thuật, ta hiểu rõ Huyết tu nhất. Chỉ cần tu luyện liền không thể dừng lại, chắc chắn sẽ không thay đổi công pháp. Mà thân là Huyết tu, cho dù muốn đổi công pháp, thân thể cũng không cho phép.”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Lệ Tinh Luân có ác cảm đối với sự tồn tại của Huyết Thiên Kiếp.Trường Không Trác Ngọc từng đứng trước bức họa của Huyết Thiên Kiếp mà bất giác rơi lệ, trong tất cả các thân phận mà sư phụ muốn, lại chấp nhất đối với thân phận Huyết Thiên Kiếp nhất. Điều này làm cho Lệ Tinh Luân không thể không nghi ngờ, trước khi chặt đứt tiền trần, Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc là có quan hệ sâu xa gì với Huyết Thiên Kiếp, mới có thể coi trọng người này đến như vậy.
Hắn không thể nhịn được, hắn ghen tị.
Thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Trường Không Trác Ngọc, ánh mắt nhìn xa xa giống như tiễn đưa một thân phận đã rời đi, Lệ Tinh Luân tiến lên phía trước, ôm sư phụ, vươn ngón trỏ, lau nước mắt trên khóe mắt y.
“Không sao, sư phụ không cần đau lòng. Ngươi nhất định là nhân vật còn cường đại hơn Huyết Thiên Kiếp gấp trăm lần, nổi danh hơn hắn gấp trăm lần, sư phụ ta là đại nhân vật độc nhất vô nhị đội trời đạp đất, Huyết Thiên Kiếp có là cái gì chứ.” Lệ Tinh Luân ôm sư phụ an ủi, không biết câu nói sau cùng mới là câu thật lòng của hắn.
“Nhưng, nhưng mà…” Trường Không Trác Ngọc thanh âm nghẹn ngào, “Trong nhiều thân phận như vậy, hắn là truyền kỳ đẹp trai nhất nổi danh nhất uy danh nhất a!”
Biết Trường Không Trác Ngọc thích những điều này, Lệ Tinh Luân quả thật không nghĩ ra được điều gì để an ủi y, bất quá vẫn ôm chặt lấy sư phụ, không muốn buông ra chút nào.
Trường Không Trác Ngọc cảm thấy tâm hồn mình bị tổn thương rất nghiêm trọng, vẫn ôm chặt Lệ Tinh Luân không buông tay, hai người đứng ngay trên bải cỏ đẹp như tranh vẽ say sưa ôm ấp, cho đến khi xuất hiện một gương mặt yêu diễm* xuất hiện bên người bọn họ.
*Yêu diễm: đẹp theo kiểu yêu nghiệt.
Trường Không Trác Ngọc phát hiện mình bị người nhìn, lập tức từ trong ngực Lệ Tinh Luân nhảy ra, mộc kiếm nằm trong tay, một thân sát khí chỉ về hướng nam tử yêu diễm đột nhiên xuất hiện kia nói: “Ngươi là ai?”
(Đoạn này thiệt ra sư phụ không lịch sự hỏi 你 đâu, mà sư phụ dùng từ 汝 có nghĩa là mày đó, mà để vậy thiệt kỳ quá đi. Nói tóm lại là sư phụ bị bắt gian tại trận nên thẹn đó).
“Nha, hai người các ngươi là khách không mời mà đến làm sao lại hỏi trước câu này?” Nam tử mặc một thân tử y
(tím rịm)
, sau lưng có sáu cái đuôi lớn, một đôi mắt phượng hẹp dài yêu nghiệt đầy mị lực, “Ta như thế nào lại không biết, khi nào thì bên ngoài Thanh Khâu lại xuất hiện yêu quái hồ tộc?”
(t nghĩ Thanh Khâu là một khu vực trong Vụ Linh yêu cốc, vì hai chữ này ghép lại k ra nghĩa)
Nói xong mũi hắn giật giật, nhìn Lệ Tinh Luân nói: “Toàn thân đều là mùi huyết tinh, ngươi lén rời khỏi Vụ Linh yêu cốc ra ngoài giết người? Không bị những tên đạo sĩ lỗ mũi trâu bắt đi, ngươi chết bị lấy yêu đan không có việc gì, nhưng đừng có bị người bám theo tiến vào trong Vụ Linh yêu cốc. Nơi này chính là thánh địa yêu tộc, không cho phép con người tiến vào.”
Hửm? Lệ Tinh Luân hơi nhíu mày, hồ ly sáu đuôi đang đứng trước mặt này hình như mũi rất thính, nhưng vì sao lại không ngửi được mùi thuộc về nhân loại trên người bọn họ?
Nếu nói mình, có khả năng rất lớn là bởi vì Huyết tu mà mất đi nhân khí, cho dù là hồ tộc có khứu giác vô cùng thính, ngửi được huyết khí trên người hắn liền xem nhẹ việc trên người hắn không có yêu khí. Nhưng Trường Không Trác Ngọc… Tim Lệ Tinh Luân lại trầm xuống, hắn thật sự không thể xác định, sư phụ rốt cuộc có phải là con người không.
Nếu thật sự là cổ thần thức tỉnh, vậy hồ ly sáu đuôi kia nhìn không ra cũng không có gì lạ.
“Mau cút đi,” một cái đuôi nhung to quấn lên cổ yêu hồ, hắn một bên vuốt đuôi một bên nói, Vốn dĩ Thanh Khâu ta không cho yêu tộc khác tiến vào, nhưng hai người các ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ta liền mắt nhắm mắt mở. Chạy nhanh đi, đừng để trưởng lão thấy được, hắn thích nhất là nam tử xinh đẹp, nếu như bị phát hiện, các ngươi có thể không rời khỏi đây được nữa đâu.”
Núi Thanh Khâu, trên núi có loài thú, hình dạng như hồ ly mà có chín đuôi, tiếng nó như tiếng khóc trẻ sơ sinh, có thể ăn người, ai ăn được thịt nó thì không trúng yêu tà độc khí.
Trường Không Trác Ngọc đầy hưng trí mà đánh giá bốn phía, phát hiện thảm cỏ mà bọn họ vừa nằm quả thật không phải là đồng bằng, mà ở trên đồi núi, trên cả ngọn đồi này, đều là thảm cỏ xanh mướt, làm phiến đồi này như được khoác một lớp vải lụa xanh.
“Nè, cái tên xinh đẹp kia, ngươi nhìn cái gì vậy, còn không mau đi?” Cái đuôi của nam tử không ngừng nhúc nhích, nói: “Kết giới giữa Vụ Linh cốc và nhân gian bị buông lỏng, đại trưởng lão lập tức sẽ đến xem xét, nếu các ngươi còn không đi, thì thật sự không thể đi nữa đâu nha.”
Đôi mắt yêu mị của hắn không ngừng quét qua quét lại trên người Trường Không Trác Ngọc, tròng mắt cũng muốn rớt ra luôn. Lệ Tinh Luân nhướng mày, đứng trước mặt Trường Không Trác Ngọc, ỷ vào mình cao hơn sư phụ nửa cái đầu, chặn đứng tầm mắt của yêu hồ.
Trường Không Trác Ngọc lại một lần nữa bị hành động đại bất kính của đồ đệ cản trở, tròn mắt trừng trừng nhìn, nhẹ nhàng đấm một đấm lên lưng Lệ Tinh Luân.
Cuối cùng vẫn là do y quá yêu thương đồ đệ này, cũng không biết vì cái gì, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lệ Tinh Luân dưới đáy Đoạn Hồn cốc, Trường Không Trác Ngọc liền thích hắn, nếu không cũng sẽ không mặt dày mày dạn nhất định phải nhận hắn làm đồ đệ.
Khi ba người đang chơi trò ngươi chắn ta ta chắn ngươi, một thanh âm từ trên không trung truyền xuống: “Thanh Tân, ngươi đang nói chuyện với ai? Tiểu yêu từ nơi nào tới, lại dám tùy tiện đến Thanh Khâu của ta? Trưởng lão trong tộc các ngươi có biết các ngươi lén trốn ra ngoài không?”
Thanh âm này tràn ngập từ tính cùng mê hoặc, vô cùng dễ nghe, nhưng không phân biệt được nam nữ, làm cho lòng người ngứa ngáy. Lệ Tinh Luân và Trường Không Trác Ngọc cùng ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử mặc thanh sam từ trên không trung hạ xuống, phía sau hắn không có đuôi, nhưng Trường Không Trác Ngọc có thể cảm giác được phía sau hắn có tám hư ảnh.
Bát vĩ hồ!
Thời kỳ thượng cổ, sức mạnh của Cữu vĩ thiên hồ gần như có thể so sánh với bán thần, hiện nay, trong trời đất không còn gặp được Cửu vĩ hồ, huyết mạch hồ trong tộc thiên hồ càng ngày càng loãng, Lục vĩ đã tương đương với thực lực của Hóa Thần kỳ, Thất vĩ đủ để độ kiếp, mà Bát vĩ thì có thể tương đương với tiên nhân.
Lệ Tinh Luân lập tức nhận ra, nam tử mặc thanh sam này, đúng là đại trưởng lão Hồ tộc trong miệng Thanh Tân.
Đại trưởng lão giống như bước chậm rãi từ trong không trung xuống mặt đất, dung mạo hắn mỹ lệ kinh người, chỉ tồn tại thôi cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp. Lại càng không nói đến cặp mắt ẩn tình kia, trong mắt như có sóng nước lưu chuyển, có thể bắt được tâm thần người khác. Lục vĩ Thanh Tân nhìn thấy đại trưởng lão, mặt lập tức liền đỏ, bộ dáng thành thục phong tình vừa nãy lập tức biến mất, giống như thiếu niên gặp mối tình đầu, ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Đại trưởng lão, ta… ta sai.”
“Biết sai chính là đứa trẻ ngoan.” Trong thanh âm đại trưởng lão mang theo tia hấp dẫn như có như không, hắn vươn tay sờ soạng mặt Thanh Tân, ôn nhu nói, “Ta biết ngươi rất ngoan.”
Mặt Thanh Tân càng đỏ hơn, hạnh phúc đến nỗi toàn thân đều phát run, hắn được đại trưởng lão sờ mặt đó!
Hồ tộc từ khi sinh ra đã phong tình vạn chủng*, mị hoặc nhân gian, cho dù là đực hay cái đều là những kẻ có diện mạo gây tai họa, đại trưởng lão đã tu luyện tới bát vĩ, mị thuật càng đạt tới cấp cao nhất, cho dù là cao thủ Đại Thừa kỳ của nhân gian nếu không phòng bị cũng bị gương mặt mỉm cười của hắn mê hoặc, nhưng mà…
Trước mặt hắn là Lệ Tinh Luân không còn máu trong tim căn bản không động lòng, cùng với Trường Không Trác Ngọc tự nhận mình là người đẹp nhất thiên hạ.
Thấy đồ đệ nhìn chằm chằm vào cái tên đại trưởng lão này, Trường Không Trác Ngọc có hơi không vui, kéo kéo ống tay áo Lệ Tinh Luân, viết lên lòng bàn tay hắn: [đồ nhi đừng để yêu hồ mê hoặc.]
Trong lòng Lệ Tinh Luân vui vẻ, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay Trường Không Trác Ngọc: [sư phụ, dung mạo hắn không bằng một phần vạn của ngươi, đã nhìn qua bộ dáng của sư phụ, ta làm sao để bát vĩ hồ mê hoặc.]
Trong lòng Trường Không Trác Ngọc nở rộ, bất quá ở mặt ngoài vẫn thể hiện bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, y ngẩng đầu khoanh tay đi ra từ phía sau Lệ Tinh Luân, dùng ánh mắt bễ nghễ thiên hạ quét qua bát vĩ hồ, thản nhiên nói: “Ta không phải là yêu tộc Vụ Linh cốc, ta đến từ nhân gian.”
Vẻ mặt bát vĩ hồ vốn dĩ đang tràn đầy phong tình lập tức trở nên độc ác, hắn nhăn mày, trong đôi mắt chứa đầy sát ý, thanh âm cũng trầm thấp: “A? Các ngươi là tu sĩ? Trên ngươi như thế nào lại không có nhân khí? Là dùng pháp môn gì che dấu hơi thở của mình sao?”
Hắn ta không hỏi sư đồ hai người đi vào Vụ Linh yêu cốc có mục đích gì, phàm là tu giả, cho dù là chính đạo hay là ma đạo, ở trong mắt yêu tu chỉ có hai loại, một là loại bọn chúng có thể ăn, loại khác có sức mạnh cường đại hơn sẽ đến lấy yêu đan của bọn chúng.
Thực lực bát vĩ hồ có thể so sánh với tiên nhân, người tu chân cho dù mạnh nhưng làm sao có thể mạnh hơn hắn, vậy hai người trước mắt này với hắn mà nói, tất nhiên là có thể ăn.
“Thôi,” bát vĩ hồ thản nhiên nói, “Những câu hỏi đó đều không quan trọng, quan trọng là, ta đã lâu không nếm qua mùi vị con người.”
Trường Không Trác Ngọc thở dài thật dài, vẻ mặt cao xử bất thắng hàn* mà nói với Lệ Tinh Luân: “Đồ nhi, vi sư vốn định lần này đến Vụ Linh cốc là bắt tay giảng hòa với yêu tộc, nhưng không nghĩ tới, vẫn là phải đánh.”
*Cao xứ bất thắng hàn: chỗ cao không tránh khỏi lạnh, ý chỉ địa vị cao quá không khỏi cô đơn
Trong lời nói của y đều tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không nói như vậy. Cặp mắt sáng lấp lánh kia rõ ràng đang nói: “Đánh sưng cái mặt xấu hơn ta một chút này!”
Lệ Tinh Luân: “…”