*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân bay lên, Yêu Linh ở dưới đáy cốc thở thật dài, đem những yêu thú được để lại từ thời hồng hoang phân lại trong sương trắng, mà thần niệm của nàng lại phân tán khắp mỗi một góc trong Vụ Linh cốc, nhìn những đám tiểu yêu vui vẻ sinh sống trong cốc, nàng cũng vui vẻ.
Sau khi bọn họ bay lên, sương trắng lại tụ lại, Trường Không Trác Ngọc vỗ đầu một cái, nói: “Ây, quên hỏi Yêu Linh chuyện về sương trắng.”
Lệ Tinh Luân cũng không để ý nói: “Chúng ta đã biết sư phụ là truyền nhân của Nữ Oa, vậy thì chắc chắn sương trắng là bảo vật chỉ thuộc về truyền nhân của Nữ Oa rồi, cho dù pháp bảo này có tên là gì, cũng không quan trọng, sư phụ ngài cũng đã khống chế được nó không phải sao?”
“Cũng đúng,” Trường Không Trác Ngọc nói, “Thân phận truyền nhân của Nữ Oa này, cũng không giúp ta nhớ lại chút gì về quá khứ, vi sư cũng không phải để ý mình có được pháp bảo nghịch thiên gì, chỉ là một cái tên mà thôi, không có ích gì.”
Vì thế hai người không quay lại hỏi ý kiến Yêu Linh, mà trực tiếp bay lên.
Bên trên sơn cốc, chín vị trưởng lão yêu tộc đều ngóc cổ nhìn, chỉ có Bát vĩ hồ nhìn như bình thản ngồi trên một tảng đá, nhưng ánh mắt cũng không dời khỏi miệng cốc.
Ngay lúc Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân bay ra, chín vị trưởng lão đều lùi lại vào trong bóng tối, không để cho người khác nhìn đến thân thể của bọn họ, nhưng dù chỉ trong nháy mắt, cũng đủ để Trường Không Trác Ngọc thấy rõ hình dáng của bọn họ.
Đều là hậu duệ của thượng cổ yêu tộc, chẳng qua phần lớn đều thiếu chân thiếu sừng, thoạt nhìn rất xấu xí rất đáng sợ, nhưng cũng không làm tổn thương nặng tới không sống nổi, Yêu Linh có tình cảm rất sâu đối với yêu tộc trong Vụ Linh cốc, cho dù là mấy vị trưởng lão mơ ước Yêu Linh, Yêu Linh cũng không thật sự làm tổn thương bọn họ.
Mà sau khi hai người đáp xuống, Bát vĩ hồ chậm rãi đứng lên nói: “Kết giới của Vụ Linh cốc vẫn còn, xem ra hai ngươi đều không phải là truyền nhân của Nữ Oa.”
Không biết tại sao, trong lòng Bát vĩ hồ ngầm vui vẻ.
Hắn cũng không phải thật sự ghét Trường Không Trác Ngọc, người này tâm tư đơn thuần, lớn lên lại xinh đẹp, hồ tộc của Thanh Khâu hầu như không có sức chống cự đối với loài người có bộ dáng thư sinh lớn lên lại đẹp, nhìn thấy mặt liền thích vô cùng, nếu không cũng sẽ không có nhiều bé hồ ly chạy tới ôm đuôi hắn khóc tới ướt hết. Hắn chỉ là…. Cảm thấy bộ dáng tự tin khó hiểu của Trường Không Trác Ngọc làm người ta khó chịu, thật sự rất muốn đả kích y, nhìn y khóc.
Bát vĩ hồ khẽ nhíu mày, không biết vì sao mình lại xuất hiện cái suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
“Làm sao có thể,” Trường Không Trác Ngọc lại lộ ra nụ cười làm Bát vĩ hồ ngứa răng, “Ta tất nhiên là truyền nhân của Nữ Oa, cũng nhận được truyền thừa, ngươi không thấy ta sử dụng trận pháp bên dưới sao?”
“Vậy vì sao…” Bát vĩ hồ cảm nhận linh khí trong Vụ Linh cốc, kết giới không bị phá hỏng.
“Tất nhiên là bởi vì ta lại dùng bí pháp được truyền thừa để duy trì lại kết giới của Vụ Linh cốc,” Trường Không Trác Ngọc đắc ý khẽ ngẩng đầu nói. “Ta chính là truyền nhân của Nữ Oa, Vụ Linh cốc là của ta, ta làm sao lại nhẫn tâm để thứ thuộc về mình sụp đổ chứ?”
“Nói hươu nói vượn!” Một trưởng lão bên trong bóng đen tức giận nói, “Vụ Linh cốc làm sao lại thuộc về một con người nhỏ bé như ngươi, hơn nữa người có được Yêu Linh sẽ lập tức trở thành yêu thần, đến lúc đó sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, bây giờ không xảy ra chuyện gì, mà thực lực của ngươi… A, cũng chỉ thế mà thôi.”
Hắn ta chỉ mới nói tới “con người nhỏ bé” là Trường Không Trác Ngọc đã bắt đầu nhíu mày, trong lòng Trường Không Trác Ngọc, y vẫn luôn là một nhân vật lớn, làm sao có thể chịu đựng chữ “nhỏ” này? Vì thế y lấy cây quạt ra, nhẹ nhàng phẩy vài cái, nói với bóng đen: “Vị thiếu mười con…trưởng lão này, nếu thật sự cảm thấy ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, vậy có thể tới đây thử xem.”
Ánh mắt y sáng lấp lánh, giống như muốn nói: “Nhào vô, đánh nha, từ lúc ta đi vào Vụ Linh cốc đã chịu không nổi rồi.”
Lệ Tinh Luân bất đắc dĩ thở dài, hắn chỉ biết Trường Không Trác Ngọc đến Vụ Linh cốc cũng có suy nghĩ như tới Hám Thiên Phong, muốn lấy lực phục yêu. Sư phụ của hắn cũng không phải là phần tử hiếu chiến, nhưng cho dù đi tới chỗ não cũng thích thể hiện chút thực lực của mình. Đối với Trường Không Trác Ngọc thực lực là một thứ tốt, thứ tốt thì phải đem ra khoe khoang, cũng giống như cây quạt lúc trước Lệ Tinh Luân chép sách mua được, đối với Trường Không Trác Ngọc, đều là bảo vật phải được khoe khoang.
Nghĩ tới đây, Lệ Tinh Luân hơi nhếch khóe môi, nghĩ thầm rằng thôi, sư phụ thích làm gì thì cứ làm nấy, hắn làm đồ đệ, trừ việc cố gắng hết sức ủng hộ, còn làm được gì nữa đây.
Vì thế Lệ Tinh Luân đứng trước mặt trưởng lão thiếu mười con mắt đang tức giận, tùy tay cầm lên một chiếc xương trắng, trực tiếp hung hăng chém lên sơn động bên trên vị trí của trưởng lão nọ, lập tức núi lở đất rung, toàn bộ sơn động sụp xuống, chỉ nghe một tiếng hét thảm, vị trưởng lão mặt xám mày tro từ trong đất đá bò ra, dùng bốn cái đầu còn lại hung tợn nhìn Lệ Tinh Luân.
“Quỷ Xa?” Lệ Tinh Luân hỏi.
Quỷ Xa hay còn gọi là Cửu đầu điểu
(Chim chín đầu)
, là một trong mười đại yêu thánh thời thượng cổ, trưởng lão đứng trước mặt này, chỉ còn lại bốn đầu, tất nhiên là thiếu năm cái đầu mười con mắt.
“Không hẳn,” Bát vĩ hồ nói, “Nếu thật sự là thượng cổ yêu thánh, làm sao lại mất năm cái đầu bên trong cốc? Chỉ có thể nói là hậu duệ của Quỷ Xa, chỉ có vẻ ngoài mà thôi, mất đi năm cái đầu cũng không tổn hại quá nhiều sức mạnh, ai biết còn lại mấy cái đầu kia thì như thế nào.”
“Bát vĩ hồ!!” Quỷ Xa giận dữ hét lên, mười đại trưởng lão bọn họ luôn bất hòa, nói rõ chỗ yếu của nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường, bất quá bọn họ cũng sẽ tránh mấy đứa nhỏ và người ngoài, hiện tại Bát vĩ hồ lại nói ra chỗ đau của hắn trước mặt Trường Không Trác Ngọc, chuyện này làm cho Quỷ Xa vô cùng phẫn nộ.
Bát vĩ hồ bình thản liếc mắt nhìn Quỷ Xa một cái, hắn ta cũng không biết vì cái gì, chính là nhìn Trường Không Trác Ngọc càng thuận mắt hơn một chút.
“Nhiều lời vô ích, không phải là muốn đánh sao?” Lệ Tinh Luân nói với Quỷ Xa, “Sư phụ ta nói thế nào cũng là đại nhân vật, làm sao có thể để ngươi nói muốn đánh thì phải đánh, nếu muốn đánh với sư phụ ta, phải qua được cửa của ta.”
Trường Không Trác Ngọc vốn có hơi không hiểu, sau khi nghe được lời Lệ Tinh Luân nói liền cảm thấy đồ nhi thật sự là hiểu y. Y là một đại nhân vật, làm sao có thể để người khác nói ra tay thì phải ra tay, y phải ra sân sau cùng mới đúng.
Nhưng mà… Trường Không Trác Ngọc lo lắng nhìn về phía Lệ Tinh Luân, Quỷ Xa trưởng lão tuy rằng mất năm cái đầu, nhưng thực lực cũng đạt tới Đại Thừa kỳ, Lệ Tinh Luân nếu đã lên Hóa Thần kỳ thì còn có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng hắn bế quan một năm vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, cảnh giới còn thua nhiều lắm.
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của sư phụ, ánh mắt Lệ Tinh Luân nhu hòa lại, hắn quay đầu nói với Trường Không Trác Ngọc: “Sư phụ không cần lo lắng, đồ nhi hiện tại cảm thấy có thể cùng yêu tộc trưởng lão đánh một trận. Huống hồ cho dù đồ nhi đánh không lại, sư phụ vẫn còn ở bên cạnh ta, không phải sao?”
“Vậy… ngươi cứ thử xem sao.” Trường Không Trác Ngọc cố hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc nói, “Vi sư ở đây.”
Ngay lúc Quỷ Xa trưởng lão bị thái độ của hai sư đồ chọc tức muốn nhào ra, một trưởng lão khác ở trong bóng đen nói: “Hừ! Chỉ là một tiểu bối, vậy mà lại dám vọng tưởng muốn giao thủ với chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Tầm mắt của Trường Không Trác Ngọc dừng trên bóng đen kia, nếu y nhớ không lầm, trưởng lão đứng đó, nhìn có chút giống Thương Dương.
“Nếu ta nói, ta nhận được một chút truyền thừa từ thần niệm của Nữ Oa?” Lệ Tinh Luân thản nhiên nói, “Yêu Linh có ký ức nhiều năm của Vụ Linh cốc, ta đại khái đã biết được các vị làm sao để duy trì được ngoại hình của thượng cổ yêu thánh, cũng biết được nhược điểm của chư vị như thế nào.”
Lời này của hắn lập tức chọc giận các vị trưởng lão, nhất là Quỷ Xa trưởng lão trên người toàn là đá, hắn ta phẫn nộ giương cánh, nhào qua phía Lệ Tinh Luân.
Quỷ Xa vốn dĩ là mười cái đầu, sau khi bị Thiên Cẩu cắn rụng một cái đầu liền biến thành yêu, máu nhỏ lông rụng tới đâu thì tai họa ập tới đó. Truyền thuyết kể rằng, nơi nào có máu của Quỷ Xa nhỏ xuống, cỏ dại không mọc được, nơi nào lông vũ rơi xuống biến thành yêu hỏa, chạm vào liền biến thành tro.
Quỷ Xa ngửa mặt lên trời rít một hơi dài, giương rộng hai cánh, ngọn lửa màu đỏ rực nổi lên, toàn bộ sơn cốc đều bị lửa bao phủ, Lệ Tinh Luân chỉ mang theo một chiếc xương trắng nhìn có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Mà ở dưới uy lực đó, Lệ Tinh Luân nhẹ nhàng nhảy lên, xương yêu thú trong tay vung lên, toàn bộ thần lực ít ỏi trong Vụ Linh cốc đều theo động tác của hắn mà tụ lại, ở xung quanh xương yêu thú hình thành một luồng lốc xoáy thần lực.
Yêu hỏa chạm vào lốc xoáy thần lực, liền bị thần lực hấp thu, cũng đủ để tiêu hủy yêu hỏa trong Vụ Linh cốc, yêu hỏa không thể vượt qua được lốc xoáy thần lực trong tay Lệ Tinh Luân, không mảy may làm tổn thương đến hắn.
Trường Không Trác Ngọc nhìn Lệ Tinh Luân đang đứng giữa yêu hỏa, rốt cuộc rõ ràng vì sao đồ nhi luôn đứng phía sau mình, lúc này lại muốn ra tay trước.
Truyền thừa của Nữ Oa vốn là chuẩn bị cho truyền nhân của Nữ Oa, vô số người hoặc yêu đều muốn đạt được nó, nhưng kỳ thật, ngoại trừ người nhận được sự bảo vệ của Nữ Oa, những người khác cho dù là thần hồn cũng không thể nhận được phần truyền thừa này. Mà chuyện này, trưởng lão yêu tộc không biết, người muốn có được Yêu Linh không biết, thậm chí ngay cả Yêu Linh cũng không rõ ràng lắm.
Dựa theo ý đồ của Nữ Oa, hẳn là Bách Hoa Môn biết được, nhưng bọn họ chỉ biết phải chọn ra truyền nhân chân chính của Nữ Oa, tất nhiên cũng không nói ra chuyện này. Nhưng Yêu Linh lại không biết việc này, nàng đem một phần truyền thừa giao cho Lệ Tinh Luân, cho dù chỉ là một phần, thần niệm của cổ thần cũng không phải là một thứ người bình thường có thể nhận được.
May mắn Lệ Tinh Luân là huyết tu, thân thể và thần hồn của hắn đặc biệt hơn, so với những người khác mạnh hơn rất nhiều. Hắn cưỡng chế thần lực đi vào cơ thể, bế quan ròng rã một năm, đem chút thần niệm kia dung nhập vào thần hồn mình, loại dung hợp này là mạnh mẽ cưỡng chế, Lệ Tinh Luân từ lúc bắt đầu, liền luôn cố gắng hấp thu thần niệm có ý thức luôn muốn cắn nuốt thần hồn của hắn. Vì để hoàn toàn dung hợp được thần niệm, hắn nhất định phải lập tức sử dụng được phương pháp dùng thần lực, đem thần niệm biến thành thứ thuộc về mình, như vậy mới có thể hấp thu được loại sức mạnh này.
Mà sức mạnh này cũng không làm hắn tăng cảnh giới, ngược lại củng cố được thần hồn của hắn, làm thần hồn của hắn mạnh có thể so sánh được với cổ thần, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không thể làm hắn bị hồn phi phách tán. Thêm thuộc tính của huyết tu nữa, một khi hấp thu thành công, có thể nói từ nay về sau Lệ Tinh Luân là bất tử bất diệt, cho dù là ai của Tu Chân giới, đều không thể giết chết hắn.
Nghĩ thông được việc này, cho dù Trường Không Trác Ngọc rất lo lắng cho đồ đệ, vẫn nhịn xuống không ra tay, vẻ mặt thân thiết nhìn Lệ Tinh Luân đang đứng giữa yêu hỏa, âm thầm nắm tay cổ vũ cho đồ đệ.