Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 68

Bát vĩ hồ vốn dĩ đã tu luyện được tới bình cảnh*, chỉ thiếu một bước thì sẽ thành Cửu vĩ, sau khi được yêu linh tán thành, học được một phần phương pháp tu thần thời thượng cổ, dùng thần lực không nhiều lắm của Vụ Linh Cốc, tu thành Cửu vĩ hồ, hoàn toàn trở thành yêu đứng đầu Vụ Linh cốc, chín vị trưởng lão còn lại bị hắn ta ép tới không ngóc đầu lên nổi.

*Đột phá bình cảnh: giữa các cảnh giới lớn thường có bình cảnh, nó cũng giống như bức tường khiến người tu chân muốn tăng cấp đều phải vượt qua. Việc vượt qua được hay không tùy vào mỗi người. Thông thường cảnh giới thấp như Luyện Khí kỳ bình cảnh sẽ dễ dàng, ăn nhau ở chỗ hấp thu linh khí nhanh hay chậm. Càng lên cao, thiên phú linh căn không còn quan trọng mà phụ thuộc vào cảm ngộ, cơ duyên (kiếm được đan dược quý hay gặp được thiên tài địa bảo) để đột phá.(Nguồn:

https://tuhoaxa.wordpress.com/2015/01/15/bang-chu-giai-tong-hop/

)

Tiếc rằng Cửu vĩ hồ cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không có biện pháp đối phó với mấy bé hồ ly trong tộc mình, từ sau khi cái tên Trường Không Trác Ngọc tới Vụ Linh Cốc gây sự, mấy bé hồ ly bị y mê hoặc tới nỗi đầu óc choáng váng, mỗi ngày cả đám cứ chạy tới bên cạnh Cửu vĩ hồ ríu ra ríu rít đòi ca ca xinh đẹp mặc bạch y. Cửu vĩ hồ bị tụi nó khóc tới ướt luôn cái đuôi mới tu luyện ra, đành phải đồng ý với tụi nó, sau này nếu yêu tộc đủ công lực, thì sẽ cho ra khỏi cốc trải nghiệm hồng trần, tìm ca ca xinh đẹp mặc bạch y.

Quy định này của Vụ Linh Cốc dẫn đến sau này nhân gian có vô số truyền thuyết hồ yêu và thư sinh, bị người đời sau cải biên thành một đống câu chuyện cảm động.

Mà bây giờ Cửu vĩ hồ hóa thân thành hình người, cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong tay, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Vụ Linh yêu cốc ở ngay trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, yêu linh đã dạy hắn ta cách dịch chuyển trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Cửu vĩ hồ dùng tinh lực biến Vụ Linh Cốc thành một thế giới nhỏ, giấu trong trời đất, sau đó liền định hủy diệt Sơn Hà Xã Tắc Đồ, có hắn ta và yêu linh bảo vệ, yêu tộc trong Vụ Linh Cốc vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

Nhưng mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ, là thần khí Nữ Oa để lại, là nhà của bọn họ cả ngàn vạn năm qua, cứ vậy mà biến mất.

Tình cảm trong lòng Cửu vĩ hồ vô cùng phức tạp, hắn thân ở nhân gian, ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Tinh Thần đại trận trên bầu trời, từ sau khi Chu Thiên Tinh Thần đại trận bay ra đến nay đã qua sáu ngày sáu đêm, nhân gian đều không có ban ngày, chỉ có bầu trời đêm đầy sao. Mọi người trong thế tục dồn dập quỳ rạp xuống đất khẩn cầu trời cao tha thứ, cho bọn họ ban ngày một lần nữa, không biết “bầu trời sao” này chính là □□* cuối cùng của bọn họ, một đám người tu chân vì duy trì bầu trời sao này mà khổ sở chống đỡ.

*Ở bản raw có 2 ô vuông như vầy đó, k biết ý tác giả muốn viết gì.

Mỗi một ngôi sao băng trên Chu Thiên Tinh Thần đại trận đều là một người tu chân ngã xuống, mà bây giờ, sao băng trên bầu trời rơi xuống như mưa, liên tiếp không ngừng. Cho dù Thanh Điểu chém hết linh tu trong Dao Trì, cũng không thể tiếp tục chống đỡ.

Cửu vĩ hồ biến thành nguyên hình, một con Cửu vĩ bạch hồ xuất hiện trên bầu trời, nó ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, mở Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra, trên bầu trời sao xuất hiện một thế giới lơ lửng trên không trung.

Trong khoảnh khắc Sơn Hà Xã Tắc Đồ mở ra, trong số hai mươi tám ngôi sao có một vị tu giả chủ trận bị nhiễm ma khí lập tức nghịch chuyển chân nguyên tự nổ tung nguyên anh, Chu Thiên Tinh Thần đại trận rốt cuộc không thể xoay chuyển, hoàn toàn biến mất, chủ trận Doãn Trường Không tóc trắng xóa, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc không còn sức lực, ngã xuống.

Vẻn vẹn sáu ngày sáu đêm, chỉ vì ngăn cản ma tộc không ngừng tràn ra khỏi lối vào Ma giới, chỉ vì duy trì Chu Thiên Tinh Thần đại trận, Tu Chân giới từ Nguyên Anh kỳ trở lên bị ma tộc giết hầu như gần hết, nếu không có lịch kiếp Tinh Quân và chín đại thần khí, kết cục cuối cùng Tu Chân giới sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, nhân gian hoàn toàn chìm vào ma vực, tam giới lục đạo sau này vĩnh viễn không yên.

Mà bây giờ, ít nhất bọn họ còn một tia hy vọng.

Mặc Sĩ Hiển đã đem đệ tử hậu bối của Côn Lôn ẩn núp vào nhân gian, để lại một chút huyết mạch cho Tu Chân giới. Trải qua trận chiến này, linh khí trong trời đất bị Chu Thiên Tinh Thần đại trận làm hao tổn không ít, trưởng bối Tu Chân giới liên tiếp ngã xuống, vô số bí pháp bất truyền cứ vậy mà trở thành thất truyền, sợ rằng Tu Chân giới sẽ khó mà vực dậy.

Cho dù vậy, nhân gian vẫn còn.

Trong khoảnh khắc đó Doãn Trường Không hiểu rõ Thanh Điểu vì sao cam tâm tình nguyện lấy thân mình tế trận để bảo vệ nhân gian, nhưng hiểu thì hiểu, hắn chưa bao giờ đồng ý cách làm của Thanh Điểu.

“Kế tiếp, xem ngươi đó.” Đôi mắt đầy nếp nhăn của Doãn Trường Không nhìn sư đệ Ân trưởng lão cách đó không xa đã ngã xuống từ lâu, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

Hắn đã hết sức, còn lại, thì phải xem Trường Không Trác Ngọc. Chân nguyên của hắn đã dùng hết, mạng không còn bao lâu, may mắn thay cho dù là Mặc Sĩ Hiển hay là Trường Không Trác Ngọc đều là người đáng để tin cậy, hắn tin tưởng bọn họ. Chỉ tiếc là, không nhìn thấy Lệ Tinh Luân đi ra khỏi Ma giới. Nếu Lệ Tinh Luân không còn, vậy Trường Không Trác Ngọc vẫn còn là Trường Không Trác Ngọc sao?

Lúc Doãn Trường Không nhắm mắt lại, Chu Thiên Tinh Thần đại trận bị phá, các ngôi sao trên trời hóa thành ánh sáng rơi vào nhân gian, huyết khí và ma khí hỗn loạn cũng chính là đám ma tộc điên cuồng xông vào nhân gian nhộn nhịp trước mặt, la hét lao vào, bắt đầu chiếm đoạt toàn bộ sinh linh nhìn thấy trước mắt.

Đám ma tộc liên tiếp ùa vào nhân gian, tốc độ cực nhanh, lúc đi vào còn tiện tay nuốt luôn ma tộc từ yếu tới mạnh bên cạnh mình, như vậy sau này ở trong chốn phồn hoa này, liền có sức mạnh càng cường đại, càng có thể nuốt chửng nhiều sinh linh.

Chúng thậm chí còn không biết mình cứ cắn nuốt mãi cuối cùng sẽ biến thành thứ gì, cũng không biết mình muốn gì, dù sao chúng cũng chỉ là ma tộc tham lam cắn nuốt không có ý thức.

Nhưng ngay khi chúng đang tìm kiếm sinh linh khắp nơi, một thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Thu đồ*”

*Đồ ở đây là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Cửu vĩ hồ nghe thấy, lập tức dùng toàn bộ chân nguyên đóng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đám ma tộc đã ý thức được có chỗ nào đó không đúng liều mạng giãy dụa, tuy là Cửu vĩ hồ đã đạt tới cảnh giới Thiên Hồ, nhưng Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại là thần khí, thế nên hắn ta cũng không thể hoàn toàn đóng được Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Ma khí không ngừng tràn ra khỏi bức họa, lông toàn thân Cửu vĩ hồ đều dựng đứng lên, chín cái đuôi không ngừng lay động trên không trung, nhưng bức họa đã cuộn được một nửa lại dần dần mở ra, mà sức mạnh của hắn lại không đủ.

Chu Thiên Tinh Thần đại trận đã bị phá, ánh mặt trời lần nữa chiếu xuống mặt đất, mọi người ở thế tục dồn dập quỳ xuống cảm ơn trời đất, lại không biết mối nguy đang ở dưới ánh sáng mặt trời này.

Cửu vĩ hồ kêu nhỏ một tiếng, trong miệng bắt đầu ngâm tụng chú ngữ xa xưa, đây là chú ngữ truyền thừa từ yêu tộc thượng cổ, có thể đốt cháy yêu hồn bản thân, đổi lại sức mạnh cực đại trong giây lát.

Nhưng chú thuật như vậy cực kỳ hao tổn tinh nguyên, chỉ thấy đuôi của Cữu vĩ hồ từng cái từng cái biến mất, bộ lông từ thuần trắn cũng dần dần biến thành màu xanh, mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng chỉ miễn cưỡng không tiếp tục mở ra, nhưng không thể hoàn toàn thu lại được.

Cửu vĩ hồ có thể cứ vậy mà bỏ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chạy trốn, dù sao nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, không thể kịp lúc phong ấn toàn bộ ma khí trên thân Chúc Long là do Trường Không Trác Ngọc tính sai. Nhưng nghĩ đến Vụ Linh Cốc sau lưng mình, trong lòng Cửu vĩ hồ biết rõ, cho dù là phải trả bất cứ giá nào, mình cũng không cho phép có một chút ma khí nào đi vào Vụ Linh Cốc.

Thân thể thật lớn càng lúc càng nhỏ lại, lông trắng trên người cũng đã hoàn toàn biến mất, Cữu vĩ hồ lúc này đã biến thành một con hồ ly màu xanh chỉ có một đuôi, đừng nói là Cửu vĩ thiên hồ, sợ rằng bây giờ hắn biến hóa cũng không làm được.

Tinh nguyên dần dần cạn kiệt, thanh hồ chỉ cảm thấy người mình càng lúc càng lạnh, trong đầu cũng dần dần hỗn loạn, tựa hồ ngay cả chú thuật thượng cổ thần hắn cũng không nghĩ ra, chỉ có thể vô lực rũ mắt xuống, nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ chầm chậm mở ra, ma khí dần dần tràn ra.

Thanh hồ ngay cả đứng trên không trung cũng không làm được, hắn liếc mắt nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ một cái, vô lực mà ngã xuống, rơi xuống mặt đất. Với chân nguyên hiện tại không còn được bao nhiêu của hắn, nếu cứ vậy mà rơi xuống, sợ rằng sẽ trực tiếp tan xương nát thịt.

Không còn cách nào, hắn đã hết sức.

Thanh hồ nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc rơi xuống kia, nhưng khoảnh khắc kia chậm chạp không tới, hắn rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Thanh hồ mở mắt ra, một người mặc bạch y, sắc mặt lạnh lùng một tay kéo hắn, ôm tiểu thanh hồ vào lòng, chỉ lộ ra một cái đầu, đôi mắt trong suốt như thủy tinh của thanh hồ phản chiếu hai màu xanh tím, song long biến thành kiếm, chặt chẽ cố định hai đầu của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhốt ma khí bên trong.

Thanh hồ há miệng nhẹ nhàng kêu một tiếng, lúc này mới phát hiện mình đã không thể phát ra tiếng người, mở miệng ra chính là tiếng kêu của dã thú, cũng không biết Trường Không Trác Ngọc có nghe hiểu mình đang nói gì không.

“Ta biết.” Trường Không Trác Ngọc đưa tay sờ đầu nhỏ của thanh hồ, thanh hồ nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân hưởng thụ vuốt ve dịu dàng, hèn chi mấy bé hồ ly trong tộc đều thích Trường Không Trác Ngọc như vậy, chỉ có thật sự tựa vào lòng y, mới biết được cái ôm này khiến người ta say mê biết bao nhiêu.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ không ngừng run run, Tử Thanh song kiếm cũng phát ra tiếng gầm giống như tiếng kiếm vang, hiển nhiên chỉ trông vào song kiếm thì không thể chống đỡ được bao lâu. Trường Không Trác Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, lối vào của ma giới đã không còn trào ra ma khí, nhưng không thấy bóng dáng của Lịch Huyết Kiếm, Huyết Thiên Kiếp cũng không biết đang ở nơi nào.

Y thở dài một tiếng, đầu ngón tay chọt chọt trán thanh hồ, thấp giọng nói: “Ta chờ không được rồi.”

Trường Không Trác Ngọc xé một đoạn tay áo, tay áo biến thành mây trắng, y đặt thanh hồ trên đám mây trắng, nhẹ giọng nói: “Sương trắng này có cùng nguồn gốc với Vụ Linh Cốc, nó sẽ mang ngươi về Vụ Linh Cốc. Viên thần đan này sau khi ngươi trở về trong cốc yêu linh sẽ dạy ngươi làm sao hấp thu, có lẽ ngươi còn có thể khôi phục về cửu vĩ.”

Thanh hồ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hắn đi đứng nhũn ra, chỉ cố gắng đứng được một chút, lại té ngã trên đám mây, thanh hồ đau khổ kêu lên một tiếng với Trường Không Trác Ngọc.

“Chớ lo lắng,” Trường Không Trác Ngọc rũ mắt nhìn nhân gian dưới chân, “Các ngươi đều đã làm rất tốt, không có việc gì.”

Thanh hồ lại kêu một tiếng, thanh âm vô cùng đau thương.

“Ta?” Trường Không Trác Ngọc lại nhìn không trung. Lối vào ma giới đã dần dần đóng lại, y lắc đầu nói, “Ta chung quy là đứng đầu chín đại thần khí, có thể đổi được ba năm tự do này, có thể kết bạn với các ngươi, đã đủ rồi.”

Nói xong y vung tay lên, mây trắng dùng tốc độ ánh sáng mang thanh hồ đi, trong không trung còn vang vọng tiếng kêu thê thảm của thanh hồ, xen lẫn tiếng vang của Tử Thanh song kiếm, giống như bài ca phúng điếu trước trận chiến.

Bình Luận (0)
Comment