Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 249

“Lĩnh ngộ đột ngột của Thần hồn lực quả nhiên khác biệt rất lớn so với trạng thái học tập cảm ngộ của Dị năng.”

Lục Thanh chậm rãi tỉnh khỏi trạng thái ngộ đạo, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hiện tại, hắn cảm thấy vô cùng thư sướng.

Mọi thứ xung quanh đều như nằm trong lòng bàn tay hắn.

Không chỉ cảm giác nhạy bén tăng lên vượt bậc, mà mức độ khống chế thân thể cũng nâng lên thêm một tầng.

Tinh thần vừa động, Tâm – Thần của hắn lại chìm vào Ấn Đường 

Hắn nhìn thấy bên trong huyệt khí đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Không chỉ không gian trong huyệt đạo mở rộng gấp mấy lần, khiến nó có thể chứa nhiều Thần hồn chi lực hơn, mà làn sương tượng trưng cho Thần hồn cũng trở nên dày đặc hơn bội phần.

Tổng hợp lại, Thần hồn chi lực của hắn lúc này đã tăng lên hơn mười lần so với trước.

Ở trung tâm huyệt đạo, một Thần Hồn Phù mơ hồ hiện ra khí tức cổ xưa, ổn trọng và linh uy. Nó lơ lửng trong không trung, chậm rãi hô hấp làn sương Thần hồn xung quanh.

Mỗi một lần hô hấp, Lục Thanh đều cảm nhận được làn sương trở nên tinh thuần hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút.

“Dựa theo suy đoán trước kia, trước khi Thần Hồn Phù thành hình, Thần hồn chi lực của ta tương đương với Võ giả Tiên Thiên sơ kỳ, cũng không thua bao nhiêu so với lão tổ nhà họ Ngụy.”

“Giờ Thần Hồn Phù đã hoàn chỉnh, Thần hồn chi lực bộc phát tăng vọt. Nếu chỉ luận riêng Thần hồn chi lực, e rằng ta có thể nghiền ép tuyệt đại đa số Tiên Thiên sơ kỳ bình thường.”

Thần hồn của con người xưa nay vốn huyền ảo khó lường, khó mà nắm bắt được bản chất.

Ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng chỉ hiểu biết nông cạn , không thể tường tận càng không thể trực tiếp tu luyện tăng cường nó.

Nếu không có công pháp đặc thù, suốt quá trình tu hành võ đạo, gần như không có cách nào chủ động tăng cường Thần hồn chi lực.

Bình thường chỉ có thể thông qua đột phá cảnh giới, được thiên địa tẩy lễ, nhờ thân thể biến hóa mà Thần hồn tăng trưởng.

Mà công pháp liên quan đến Thần hồn cực kỳ trân quý. Ngoại trừ một số ít thế lực cổ xưa hùng mạnh, đại đa số võ giả Tiên Thiên căn bản không cách nào tiếp xúc.

Cho nên trong cùng một cảnh giới, sức mạnh Thần hồn của võ giả Tiên Thiên thường không chênh lệch bao nhiêu.

Vậy mà lúc này, sau khi Thần Hồn Phù hoàn chỉnh và Ấn Đường biến đổi, Thần hồn của Lục Thanh đã vượt xa người thường.

Thậm chí có thể sánh ngang Tiên Thiên tiểu thành.

Quan trọng hơn, dưới sự không ngừng tinh luyện của Thần Hồn Phù, Thần hồn chi lực của hắn luôn luôn đang tăng trưởng.

Mỗi lần hô hấp chỉ tăng rất ít, nhưng tích lũy lâu dài lại cực kỳ kinh người.

“Hơn nữa, với ‘Lò Luyện quán tưởng’, Thần hồn chi lực của ta sau này còn có thể tiếp tục tăng mạnh.”

Trong lòng Lục Thanh tràn đầy vui mừng.

Mang trong người nhiều bí pháp thượng thừa, lại được sư phụ đích thân chỉ dạy,

hắn hiểu rõ sau khi bước vào Tiên Thiên, Thần hồn sẽ quan trọng đến mức nào.

Thần hồn càng mạnh, tư chất lĩnh ngộ càng cao, cảm ngộ đạo lý Tiên Thiên lại càng dễ, bước tiến càng nhanh.

Nền tảng càng vững, thì khi đột phá càng được lợi ích to lớn.

Hiện tại, dù chưa bước vào Tiên Thiên, Thần hồn chi lực của hắn đã vượt xa người thường.

Nếu đợi đến lúc thật sự đặt chân vào Tiên Thiên, trải qua thiên địa pháp tắc tẩy lễ, Thần hồn sẽ còn nghịch thiên đến mức nào?

Chỉ nghĩ đến đó, trong lòng Lục Thanh đã tràn đầy mong đợi.

“Còn nữa…”

Lục Thanh đưa tay phải ra, tâm thần khẽ động, đầu ngón tay dần dần hiện ra một ký văn nhỏ, khí tức thần bí lan tỏa.

“Thần Hồn Phù hoàn chỉnh, một số thủ đoạn của Phù đạo cuối cùng cũng có thể thi triển được rồi.”

Cũng chính vì thế mà người đời mới nói Phù đạo khó tu.

Ngay cả Lục Thanh — người có Dị năng và vô số kỳ ngộ — cũng phải mất hơn hai năm mới ngưng tụ được Thần Hồn Phù.

Còn tu sĩ Phù đạo bình thường, không biết mất bao nhiêu năm mới đi được đến bước này.

Mà trước khi hoàn toàn ngưng tụ Thần Hồn Phù, tu sĩ Phù đạo gần như không có bất kỳ năng lực tự vệ nào.

Nếu không tu thêm công pháp hệ khác, người luyện Phù đạo thuần túy, trước khi ngưng tụ Thần Hồn Phù hoàn chỉnh, thậm chí có khi còn đấu không lại võ giả Khí huyết cảnh.

Nhân lực hữu hạn.

Phù đạo đã khó tu, lại tu song tu hai ba hệ thì càng chậm bước hơn. Người tư chất kém thậm chí còn không nhập môn nổi.

“Không biết việc Thần Phù Tông biến mất khỏi thế gian có liên quan đến điểm này hay không.”

Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong lòng Lục Thanh.

“Nhưng bất luận thế nào, ta đã ngưng tụ được Thần Hồn Phù.”

“Gần đây ta vẫn do dự có nên đột phá Tiên Thiên hay không. Giờ nghĩ lại thì không cần vội. Ta sẽ ưu tiên tu luyện Phù đạo trước.”

Một năm trước, Lục Thanh đã đạt đến Đại viên mãn hậu thiên nội cảnh, bước vào cảnh giới Đại Tông Sư từ lâu.

Thần hồn lại được rèn luyện trước đó, vô cùng mạnh mẽ.

Nếu hắn muốn, hoàn toàn có thể dùng Thần hồn chi lực thúc đẩy các huyệt đạo, mở ra Thiên Địa nguyên khí, hấp nạp tinh hoa để đạt Tiên Thiên.

Nhưng bởi một loại linh cảm mơ hồ khó diễn tả, Lục Thanh vẫn kiềm chế, không đột phá.

Giờ đây, biến hóa thiên địa sắp đến, linh khí sắp tràn về,

trong thời khắc đại kiếp vạn năm này, nếu hắn đột phá quá sớm, Lục Thanh luôn cảm thấy mình sẽ bỏ lỡ cơ duyên lớn vô cùng.

Khi ấy, Thần Hồn Phù đã gần như hoàn chỉnh, hắn lại tin tưởng trực giác của mình, nên vẫn luôn áp chế cảnh giới.

Giờ Thần Hồn Phù đã thành, Thần hồn đại tăng, cảm giác ấy lại càng rõ ràng. Hắn càng không muốn vội vàng đột phá.

“Hơn nữa, sư phụ cũng chuẩn bị đến Trung Châu, nhân cơ hội tiến vào Thánh Sơn Thánh Trì”

“Mà Trung Châu trong Cửu Châu là nơi phồn hoa nhất, linh khí phong phú nhất, nhân kiệt địa linh. Có lẽ nơi đó ta có thể tìm được thứ mình cần.”

Quyết định xong, Lục Thanh thu thần, đứng dậy đi ra khỏi tối thất.

Ngoài cửa, Tiểu Ly đang cuộn mình ngủ trong ổ nhỏ.

Bên cạnh nó là quyển truyện mở sẵn một nửa và mấy mẩu cá khô rơi vãi.

Ngay cả khi Lục Thanh xuất quan, nó cũng không phát hiện.

“Ngươi đúng là sống sung sướng thật.”

Lục Thanh bật cười.

Nhưng hắn biết, Tiểu Ly sở dĩ ngủ yên như vậy là vì quá quen thuộc khí tức của hắn, hoàn toàn tín nhiệm.

Nếu đổi thành kẻ lạ, chỉ cần bước vào phạm vi cảm ứng của nó, chắc chắn nó đã tỉnh ngay.

Lục Thanh vươn tay kéo nhẹ tai nó.

“Tiểu Ly, dậy thôi.”

Tiểu Ly dụi mắt mơ màng, vừa thấy Lục Thanh liền trợn to mắt.

“Ow~?”

“Đúng, bế quan kết thúc rồi. Ta đã ở trong đó bao lâu?”

Tiểu Ly duỗi ra ba ngón vuốt nhỏ.

“Ba ngày?”

Lục Thanh có chút bất ngờ.

Xem ra biến hóa trong Ấn Đường giữa hai mày tốn thời gian hơn hắn nghĩ.

Hắn còn tưởng cùng lắm chỉ một ngày.

“Ow~?” Tiểu Ly lại kêu.

“Được rồi, thu dọn xong là trở về.”

Vừa nghe vậy, Tiểu Ly lập tức bật dậy, ôm truyện tranh và ổ nhỏ nhét vào tay Lục Thanh, rồi nhảy phóc lên vai hắn, ý bảo có thể đi được rồi.

“Ngươi chỉ vì mấy ngày không đánh cờ với Tiểu Nhan mà nôn nóng đến vậy sao?”

Nhìn bộ dáng vội vàng kia, Lục Thanh chỉ biết cười khổ.

Hắn tùy tay thu hết đồ vào Túi Càn Khôn, rồi cõng Tiểu Ly lên vai, bước ra khỏi động.

Bình Luận (0)
Comment