Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 259

“Ngươi nói đi, A Nghiêu chết ở đâu, chết như thế nào? Từng chi tiết một ngươi phải nói rõ cho ta; nếu không, ta sẽ chôn sống toàn bộ các ngươi theo A Nghiêu!”

Trong đại sảnh Trịnh phủ, một lão thái thái tỏa ra hơi lạnh nghẹt thở, đôi mắt hung lệ nhìn chằm chằm mấy tên hộ vệ đang quỳ.

Đôi môi nhăn nheo như lớp vỏ cây già của bà ta bật ra từng tiếng một cách nặng nề.

Dù rét thấu xương, đám hộ vệ vẫn run rẩy mà thuật lại những gì mình biết.

“Thi thể Nhị thiếu gia được phát hiện tại một nơi gọi là Thôn Nguyên Dương ngoài thành.

Hôm qua, chúng thuộc hạ đi theo Nhị thiếu gia xuất thành, nhưng chưa tới nơi thì Nhị thiếu gia tìm cớ đuổi chúng thuộc hạ đi, bảo chờ ở chân núi.

Ngài ấy chỉ mang theo Dương thống lĩnh vào trại.

Ngọn núi đó, gọi là Thôn Nguyên Dương, là nơi người ta tìm thú vui…”

Hộ vệ vừa nói đến đây thì bị lão thái thái quát lớn ngắt lời: “Xằng bậy! A Nghiêu của ta hiểu chuyện như vậy, ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể đi đến loại chốn dơ bẩn đó!”

Hộ vệ sợ tới mức lập tức im bặt, thân người càng cúi sát xuống đất, run lẩy bẩy.

“mẫu thân,” Trịnh gia chủ khẽ lên tiếng.

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Nói tiếp!”

“Vâng, Lão tổ.”

Hộ vệ run lên bần bật, lời nói càng cẩn trọng hơn.

“Sau khi Nhị thiếu gia vào trại không bao lâu, trên núi liền vang lên tiếng hỗn loạn, rất nhiều người hoảng hốt chạy trốn xuống.

Cảm thấy có điều bất thường, chúng thuộc hạ lập tức chạy lên, chỉ thấy cảnh tượng thê thảm, tử thi đầy đất, đều là những cao thủ võ đạo.

Nhị thiếu gia và Dương thống lĩnh đều đã gặp nạn.

Khiên Thiết Tinh của Dương thống lĩnh bị một chưởng đánh nát, xương cốt bị nghiền vụn, giữa ấn đường còn bị đâm thủng một lỗ chí mạng.”

Hộ vệ nói đến đây, tim hắn càng đập dữ dội hơn.

Dương thống lĩnh là võ giả cường đại, hậu thiên nội cảnh Tiểu thành, đao khiên song tuyệt, ngay cả hậu thiên nội cảnh Đại thành cũng chưa chắc thắng được ông ta.

Vậy mà một nhân vật như vậy lại chết thê thảm đến thế, đủ thấy hung thủ cường đại tới mức nào.

“Ý ngươi là, làm hộ vệ cho A Nghiêu mà ngay cả bóng dáng hung thủ các ngươi cũng không thấy?” Lão thái thái trầm giọng nói.

Hộ vệ rùng mình, lập tức đáp: “Khởi bẩm Lão tổ, tuy chúng thuộc hạ không bắt được hung thủ, nhưng khi phát hiện thi thể Thiếu gia, chúng thuộc hạ đã lập tức bắt giữ một nhóm người đang tháo chạy khỏi thôn để thẩm vấn.

Từ họ, chúng thuộc hạ biết được rằng hung thủ là một kẻ mặc dạ hành phục màu đen.

Người đó vô cùng mạnh, như quỷ mị, một mình hắn giết toàn bộ người trong Thôn Nguyên Dương.

Hơn nữa, theo lời vài khách nhân, người áo đen còn lớn tiếng tuyên bố Thôn Nguyên Dương vốn là phân đà của Thất Sát Lâu.

Hắn tàn sát như vậy là để báo thù Thất Sát Lâu, nên mới tha cho khách nhân!”

“Ngươi nói gì? Thất Sát Lâu? Ngươi chắc chắn nghe đúng chứ?” Trịnh gia chủ run rẩy cả người, gấp gáp hỏi.

Sắc mặt lão thái thái cũng trở nên cứng đờ, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh.

“Thuộc hạ xin thề, không nghe lầm. Chúng thuộc hạ thẩm vấn hơn mười người, ai cũng nói giống nhau!”

“Thất Sát Lâu… đã cắm rễ ở đây rồi sao?”

Trịnh gia chủ trầm trọng.

Tông Môn thống lĩnh gần như toàn bộ lực lượng sát thủ Trung Châu này, từ khi nào lại để mắt tới vùng biên cảnh như Cang Châu?

Điều khiến ông chấn động hơn chính là: có người dám ngang nhiên khiêu khích Thất Sát Lâu, dám một mình diệt trừ phân đà của chúng.

Kẻ đó là ai? Mục đích là gì?

Trong lòng Trịnh gia chủ thoáng hiện lên dự cảm bất thường.

Trong lòng lão thái thái cũng cuộn lên vô số suy đoán… nhưng tất cả đều không thể lấn át nỗi đau mất cháu.

“Nếu mục tiêu của hắn là Thất Sát Lâu, vậy tại sao phải giết A Nghiêu của ta?”

Đôi mắt lão thái thái bùng lên sát khí lạnh lẽo, ép thẳng về phía hộ vệ: “Ngươi dám nói dối? Rốt cuộc là thế nào?”

“Lão tổ minh giám, thuộc hạ nói từng chữ đều là thật, không dám thêm bớt nửa câu!”

“Thế thì nói xem, vì sao người áo đen lại giết A Nghiêu? A Nghiêu cũng là khách nhân mà?”

“Là vì… là vì…”

Hộ vệ ngập ngừng, rõ ràng không dám nói.

“Là vì cái gì? Nói! Không nói ta đánh chết ngươi ngay tại đây!” Lão thái thái quát.

“Thuộc hạ nghe một khách nhân kể lại… khi Nhị thiếu gia và Dương thống lĩnh bị giết, hắn đang trốn trong một góc lầu.

Hắn nghe người áo đen nói, lý do giết Nhị thiếu gia… là để báo thù cho những cô nương kỹ viện bị Nhị thiếu gia làm nhục rồi đánh chết…”

“Nghiệt súc!!!”

Chưa để hộ vệ nói hết câu, lão thái thái đã không nhịn được nữa. Cây long đầu Thiết Tinh trong tay bà ta quét mạnh, nện thẳng vào ngực thị vệ.

Hộ vệ bị đánh bay lên, xương ngực vỡ vụn, máu tươi phun ra giữa không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.

Ngực xẹp xuống, rõ ràng không sống nổi.

“Đám tiện tỳ kỹ viện đó, hạ tiện đến cực điểm, sao có thể so với A Nghiêu của ta? Dù một nghìn, một vạn đứa, cũng không bằng một sợi tóc của A Nghiêu!”

“Tiện nhân nào dám phỉ báng A Nghiêu, phỉ báng Trịnh gia ta—cho dù là ai, ta nhất định sẽ bắt được hắn, lăng trì hắn, nghiền xác hắn thành tro bụi!”

Giết xong một hộ vệ, cơn giận của lão thái thái càng bùng nổ dữ dội.

Sát khí như thực thể lan khắp đại sảnh, khiến mọi người khó thở, thậm chí người ngoài phủ cũng cảm nhận được dị động.

Đám hộ vệ đang quỳ run như sắp ngã quỵ, chân mềm nhũn, gần như không đứng vững.

Nhưng lão thái thái vẫn chưa có ý định tha thứ.

“Còn các ngươi! Ta giao cho các ngươi bảo vệ A Nghiêu, vậy mà các ngươi bỏ bê chức trách. Không chỉ các ngươi phải chết, mà cả nhà các ngươi cũng phải xuống dưới bồi táng cho A Nghiêu!”

Đám hộ vệ kinh hãi, định mở miệng cầu xin, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy lão thái thái quét long đầu trượng đánh vào các đại huyệt.

Trong khoảnh khắc, từng người một co giật, ánh mắt trống rỗng, rồi đổ rạp xuống đất, tắt thở.

Trên gương mặt họ vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi cuối cùng.

Mùi máu lan khắp đại sảnh, khiến tất cả người hầu tái nhợt, không ai còn sắc mặt.

Một lúc lâu sau, Trịnh gia chủ mới bước lên đỡ lấy bà ta.

“mẫu thân, người chết rồi không thể sống lại. Thân thể mẫu thân đang suy yếu, xin mẫu thân bớt giận.”

“Yên tâm, ta chưa chết được.” Lão thái thái lạnh giọng. “Bảo người chuẩn bị quan tài tốt nhất. Ta muốn lo hậu sự thật chu đáo cho A Nghiêu. Còn những tên phế vật không bảo vệ được A Nghiêu thì chết như vậy vẫn còn nhẹ.

Gọi cả nhà chúng tới đây. Ta muốn tất cả bọn chúng xuống dưới bồi táng với A Nghiêu!”

“ mẫu thân!” Trịnh gia chủ kinh hãi, vội nói, “Tế sống là đại kỵ! Hoàng đô và Thánh Sơn đều nghiêm lệnh cấm!”

“Hừ! Ai nói ta tế sống? Chỉ cần bọn chúng chết trước khi nhập quan, thì đâu tính là tế sống? A Nghiêu của ta chết thảm như vậy, nhỏ tuổi đã mất cha, xuống dưới không biết cô độc thế nào. Ta cho thêm vài người xuống hầu hạ nó, chẳng phải là hợp lẽ sao?”

“Nhưng mẫu thân…”

Trịnh gia chủ còn muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của mẫu thân mình.

“Thế nào? Ngươi nghĩ ca ca ngươi chết rồi thì không ai làm chủ cho A Nghiêu, đến cả lời ta ngươi cũng dám làm trái?”

Ánh mắt ấy khiến tim Trịnh gia chủ run bắn.

Ông chỉ có thể cúi đầu: “Không dám. Con sẽ lập tức an bài.”

Bình Luận (0)
Comment