Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 290

“Đây chính là thôn làng mà tiểu tử tên Lục Thanh trốn tránh sao?”

“Một nơi tầm thường như thế, vậy mà có thể sinh ra một thiên tài tuyệt thế. Thiên Đạo khí vận quả thật huyền diệu khó dò, không thể dùng lẽ thường mà luận nổi.”

Một bóng người đầu tóc rối bời, đứng nhìn ngôi sơn thôn yên bình phía trước, trong mắt lóe lên tia quang mang quỷ dị.

Hắn đã tốn không ít công sức suốt mấy ngày qua để dò xét tung tích của Lục Thanh, sau đó lập tức chạy thẳng tới đây, không dám dừng lại.

Nhưng xem ra, hắn lại chẳng cảm nhận được khí tức cường đại nào trong thôn.

“Chẳng lẽ hắn đã rời đi?” Kẻ tóc rối tự lẩm bẩm.

Hắn không vội xông vào thôn. Nghe đồn sư phụ của Lục Thanh là một cường giả Tiên Thiên thần bí, từng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Vương Thương Dực của Thanh lam Tông. Kẻ tóc rối thầm cân nhắc thực lực đối phương.

Với tu vi hiện tại của hắn, chỉ đối mặt một cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đã vô cùng khó khăn, huống chi là cao hơn. Không cần thiết phải tự chuốc họa vào thân.

Vì vậy, hắn quyết định ẩn nấp bên ngoài thôn, chờ xem có cơ hội nào không.

Bằng năng lực của hắn, nếu muốn ẩn dấu khí tức, ngay cả cao thủ Tiên Thiên cũng khó lòng phát hiện.

Ngay khi hắn định men lên một sườn đồi ở ngoài thôn để tìm nơi ẩn thân, chờ thời cơ thích hợp, thì bất chợt,

mấy câu nói truyền tới, khiến hắn khựng lại.

“Dì Minh, dì nói xem A Thanh với Trần lão y giờ đã rời khỏi Cang Châu chưa?”

“Không nhanh như vậy đâu. Cang Châu rộng lắm, mà xe ngựa A Thanh đi nhìn cũng chẳng chạy nhanh được. Mới hai ba ngày, chắc họ còn chưa ra khỏi ranh châu.”

“A Thanh với mọi người đi đến Trung Châu, nhưng cháu chẳng biết xa đến mức nào, cũng không biết bao lâu mới tới nơi.”

“Ta cũng không biết. Cả đời ta chưa từng rời khỏi Cang Châu, lên huyện thành được vài lần là cùng. Chỉ nghe các cụ trong thôn nói Trung Châu xa lắm. A Thanh bọn họ đi lần này, e phải hơn một năm mới về lại được.”

“Xa vậy sao… Không biết Tiểu Nhan có khóc dọc đường không. Rời nhà cực quá. Sao Trần lão y với mọi người phải đi nơi xa xôi như Trung Châu thế nhỉ?”

“Trần lão y với A Thanh đều là võ giả. Chuyện của người lớn chúng ta không hiểu nổi đâu. Ngay cả thiếu gia nhà họ Ngụy cũng đi theo A Thanh mà. Chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.”

Kẻ tóc rối quay đầu nhìn hai phụ nhân đang gánh giỏ tre từ trong thôn bước ra, vừa đi vừa nói chuyện.

Ngẫm lại lời đối thoại ban nãy, hắn lập tức đổi sắc mặt. Sau đó, hắn khom người, để dáng vẻ nhếch nhác càng thêm tiều tụy như một kẻ ăn mày.

“Hai vị đại nương, xin cho lão phu hỏi một chuyện…”

Hắn tiến lên chặn đường, giọng nói yếu ớt như người bệnh nặng.

“Ông lão, có chuyện gì sao?”

Thấy một ông lão chặn đường, hai phụ nhân dừng bước.

“Lão nghe nói nơi này có một Thần y y thuật cao minh, từ bi cứu người, có thể trị bách bệnh. Lão đã đi đường nhiều ngày để cầu y. Không biết vị Thần y ấy có ở đây không?”

Kẻ tóc rối nói bằng giọng run nhẹ, trông qua đúng là người bệnh nặng.

“Ông muốn tìm Trần lão y sao?”

Một phụ nhân ngạc nhiên.

“Ông đến muộn rồi, Trần lão y rời nhà đi xa mất rồi. Ông ấy cùng đồ đệ đã lên đường được hai ngày rồi.”

“Sao lại thế…” Kẻ tóc rối tỏ vẻ thất vọng, “Không biết Trần lão y đi đâu? Bao giờ mới về? Lão muốn ở lại chờ cũng không được sao?”

“Khó đấy. Trần lão y và mọi người đi Trung Châu, nghe nói xa lắm. Chắc hơn một năm mới về.”

Phụ nhân nhìn hắn đầy thương xót, thấy dáng vẻ ông quá yếu ớt.

“Thật đáng tiếc. Đáng tiếc quá…”

Kẻ tóc rối lắc đầu, giả bộ tuyệt vọng quay người rời đi. Nhưng trong mắt lại lóe lên tia âm độc lạnh lẽo.

“Khoan đã, ông lão!”

Một phụ nhân gọi hắn lại.

Bà lấy hai nắm cơm trong giỏ tre, dúi vào tay hắn:

“Ông đi xa vậy chắc chưa ăn uống gì ra hồn. Đây là cơm nắm cho chồng tôi mang ra đồng, ông cầm mà ăn tạm.”

Phụ nhân còn lại cũng vội lấy hai chiếc bánh rau đưa cho hắn:

“Tôi cũng có chút đồ ăn. Ông đừng chê, cầm mà lót dạ.”

Hai người còn chưa chờ hắn đáp, đã nhét hết vào tay hắn.

“Ông lão, chúng tôi còn việc đồng áng. Ông về đường cẩn thận.”

Nói xong, hai phụ nhân vội vã rời đi.

Kẻ tóc rối đứng yên, không nói câu nào, chỉ nhìn theo họ cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi cánh đồng.

Hắn cúi xuống nhìn cơm nắm và bánh rau trong tay, tiện tay ném thẳng xuống mương nước bên cạnh.

“Thứ đồ thấp kém này, vốn không xứng để ta động vào.”

Hắn cười lạnh.

“Xem như ta trả công cứu mạng các ngươi. Dù sao, mạng sâu kiến các ngươi cũng không đáng giá hơn mấy thứ này.”

Theo bản tính của hắn, ai nhìn thấy hắn đều phải chết.

Nhưng hai phụ nhân chỉ là dân làng tầm thường, chẳng uy h**p gì, nên giết hay không cũng chẳng quan trọng.

Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được ở một viện nào đó trong thôn đang có khí tức khá mạnh. Nếu động thủ lúc này, sẽ khiến đối phương cảnh giác. Hiện hắn vẫn đang truy tìm Lục Thanh, không thể rước rắc rối.

“Là võ giả Tiên Thiên nhà họ Ngụy, kẻ chỉ còn một bước nữa là đạt Tiên Thiên Tiểu Thành sao?”

“Vậy mà cũng rời thôn vào lúc này. Là trùng hợp, hay là khí vận vô hình đang bảo hộ ngươi?”

Quang mang quỷ dị lóe lên trong mắt hắn.

“Đúng là mệnh cách của Thiên mệnh chi tử, được khí vận che chở, luôn tránh được tai họa ngay trước một bước.”

“Nhưng như vậy càng chứng minh ngươi phi phàm.”

“Nếu ta nuốt được ngươi, căn cơ ta ắt sẽ phát sinh biến hóa chưa từng có.”

“Lục Thanh, chờ đấy. Ngươi trốn không thoát đâu. Định mệnh của ngươi là trở thành vật bồi dưỡng cho ta. Đến cả Thiên Đạo khí vận cũng không thể cứu ngươi mãi mãi. Khi ngươi rơi vào bụng ta, cả khí vận cũng thuộc về ta…”

Trong tiếng cười lạnh khe khẽ, thân ảnh hắn biến mất khỏi ngoại vi thôn Cửu Lý .

Tại đầu thôn, chỉ còn vài nắm cơm và bánh rau nằm lặng lẽ dưới mương nước.

Không ai biết rằng một Tà ma kinh khủng vừa xuất hiện tại nơi này.

Người dân lại càng không biết rằng họ vừa thoát khỏi một kiếp nạn chỉ trong gang tấc.

---

Bình Luận (0)
Comment