Phương Đào chắp tay hành lễ.
Mặc dù mấy ngày nay người của Lưu Vân Tông không đuổi theo nữa, hắn vẫn không dám lơ là.
Giờ mưa đã tạnh, là thời điểm tốt để lên đường. Chỉ khi họ tiến vào Thanh Châu, mọi người mới thật sự có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Phương môn chủ, bảo trọng.” Trần lão y gật đầu tạm biệt.
Phương tỷ, gặp lại sau~
Tiểu Nhan thấy Phương Nhụy và mọi người chuẩn bị rời đi, liền chạy tới chào tạm biệt.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô bé lại chạy sang chơi với Phương Nhụy, giữa hai người cũng nảy sinh chút tình cảm thân thiết.
“Tiểu Nhan, gặp lại.”
Trong tiếng bịn rịn chia tay, bóng dáng đám người Phương Đào dần khuất xa.
“ Sư phụ, chúng ta cũng nên lên đường chứ?” Lục Thanh lúc này mở miệng.
“Ừ. Chúng ta đã trì hoãn vài ngày, đúng là nên đi thôi.” Trần lão y gật đầu.
“Ta đi chuẩn bị.” Mã Cố đáp rồi bước ra ngoài.
---
Sau khi Mã Cố buộc ngựa vào xe xong, còn Lục Thanh và những người khác thu dọn hành lý,
“Hử?”
Vừa bước ra khỏi điện chính, đứng trước bậc thềm, sắc mặt Lục Thanh khẽ biến, hắn nhìn về phía sư phụ mình.
“ sư phụ, thiên địa chi khí dường như có chút biến hóa.”
“Quả thực đã thay đổi.” Trần lão y nói, trong giọng mang theo sự kinh ngạc.
“Đúng vậy Trần lão y, ta không biết có phải do vừa mưa xong hay không, nhưng hôm nay không khí thật sự trong lành và khoan khoái lạ thường.” Mã Cố nói thêm.
“Được rồi, lên xe rồi nói tiếp.” Trần lão y vừa nói vừa xách hành lý lên xe.
“Xích!”
Sau khi mọi người đã vào trong, Mã Cố vung dây cương, chiếc xe ngựa nhẹ nhàng lăn bánh, đi xuống chân núi.
---
Ngồi xếp bằng trong xe, Thần Hồn lực của Lục Thanh lặng lẽ lan ra, cảm ứng không gian xung quanh.
Hắn lập tức cảm nhận được trong thiên địa, như có một luồng Ý Chí mơ hồ, khó nói thành lời, nhưng lại trở nên sinh động hơn, tràn đầy sức sống hơn trước.
“Đây là... Linh Khí?”
Lục Thanh cảm ngộ luồng Ý Chí yếu ớt ấy, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh.
Nhưng khí tức này vẫn còn rất yếu, ảnh hưởng lên thế giới chưa đáng kể.
Võ giả có tu vi thấp không tài nào nhận ra biến hóa ấy.
Chỉ có những người sở hữu Thần Hồn lực đủ mạnh như Lục Thanh và Trần lão y mới có thể cảm nhận rõ ràng vi diệu trong đó.
Thế nhưng, bọn họ vẫn chưa thể hấp thu hay luyện hóa loại năng lượng thần bí đó.
Lục Thanh chưa mở Khí Khiếu, nên không thể dẫn năng lượng vào cơ thể.
Còn Trần lão y thì lại không có công pháp tu luyện thích hợp để luyện hóa loại Linh Khí này.
“Linh Khí đã thực sự bắt đầu thức tỉnh rồi... Có lẽ ta nên tìm cơ hội truyền cho sư phụ một môn công pháp Luyện Khí.” Lục Thanh thầm nghĩ.
Sư phụ hắn là cao thủ Cảnh Tiên Thiên, Khí Khiếu đã mở sẵn.
Trên con đường tu hành, đi trước một bước tức là đi trước cả đời.
Nếu sư phụ có thể nắm được phương pháp luyện hóa Linh Khí, tu vi có lẽ sẽ xuất hiện một bước nhảy vọt về chất.
Trong lúc Lục Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên tâm thần hắn khẽ dao động.
Cảm ứng sâu hơn, hắn phát hiện dao động ấy đến từ túi Càn Khôn bên hông.
“Ngươi... muốn hấp thu Linh Khí trong thiên địa?”
Lục Thanh kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu rõ.
Đúng vậy, bản thân hắn chưa mở Khí Khiếu, không thể hấp thu Linh Khí.
Nhưng túi Càn Khôn là Pháp Khí, tự nhiên không chịu hạn chế ấy.
Ngay lập tức, thần niệm của Lục Thanh khẽ động, kích hoạt cấm chế bên trong túi.
Ầm…
Một lực hút vô hình bùng lên từ túi Càn Khôn , hút những tia Linh Khí mong manh trong thiên địa vào bên trong.
Trong xe, Trần lão y cũng đang nhắm mắt cảm ứng biến hóa của thiên địa. Cảm giác được lực kéo kỳ dị kia, ông mở mắt.
Nhưng khi thấy hiện tượng ấy xuất phát từ Lục Thanh, ông chỉ mỉm cười nhàn nhạt rồi lại nhắm mắt tiếp, không hỏi thêm gì.
Ông đã quen với những sự kiện kỳ lạ xoay quanh Lục Thanh. Chỉ cần Lục Thanh không chủ động giải thích, ông sẽ không hỏi.
---
Vì cả Lục Thanh và Trần lão y đều đang “tu hành”, chiếc xe ngựa cứ thế lặng lẽ tiến về phía trước.
Mấy ngày mưa lớn tuy khiến mặt đường hơi mềm nhũn, nhưng không hề lầy lội.
Nhờ được nước mưa rửa trôi, con đường trông còn sạch sẽ hơn trước.
Chiếc xe ngựa do Ngụy gia đặt làm đặc chế, nên loại đường này chẳng là gì với nó.
Xe đi dọc theo quan đạo, dọc đường đã bắt đầu xuất hiện dấu vết dân cư.
“Trần lão y, ta vừa hỏi thăm, phía trước là Thanh Phong Trấn. Chúng ta có vào không?” Mã Cố hỏi.
Trần lão y suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Vào đi. Mấy ngày nay tiêu tốn không ít lương thực, cần bổ sung.”
Trong Đạo quán, vì đám người Phương Đào bị mất hành lý, nên mấy hôm đó đều dùng phần lương thực của nhóm Lục Thanh. Đồ dự trữ trên xe gần như tiêu hao rất nhanh.
Nếu không bổ sung, e là chống đỡ không được bao lâu nữa.
“Rõ.”
Mã Cố liền điều khiển xe hướng về trấn.
Tiếng móng ngựa lộp cộp vang đều, chẳng bao lâu trước mặt đã hiện ra bóng dáng một thị trấn.
Đúng lúc Mã Cố định quất roi cho xe chạy nhanh hơn, đột nhiên có mấy người chạy từ phía trước tới—bước chạy lảo đảo, trên mặt toàn là hoảng sợ, vừa chạy vừa ngoái đầu lại.
“Khoan đã!”
Thấy xe ngựa sắp đâm vào họ, Mã Cố vội kéo dây cương, dừng xe.
Rồi quát lớn:
“Muốn chết à?! Không thấy xe ngựa đây sao mà nhào ra giữa đường!”
“Có chuyện gì vậy?” Ngụy Tử An thò đầu ra hỏi.
“Không có gì, chỉ là mấy kẻ l* m*ng không nhìn đường suýt tông vào ngựa.” Mã Cố bực bội đáp.
“Mọi người không sao chứ?” Trần lão y hỏi.
“Không sao, ta kéo dây cương kịp.”
Trần lão y nhìn sang đám người vừa ngã sõng soài. Thấy họ thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt hoảng loạn cực độ, ông tưởng là bị dọa vì suýt bị xe đâm.
Ngay lúc ông định xuống xem, mấy người đó bỗng bật dậy, tiếp tục chạy trối chết về hướng họ vừa tới.
Một người vừa chạy vừa hét:
“Chạy mau đi các vị! Trong trấn có một nhóm hung đồ đang giết người bừa bãi! Không chạy bây giờ là mất mạng đó!”
“Trong trấn... có người giết bừa?!”
Sắc mặt Trần lão y lập tức thay đổi.
Ông nhìn về hướng trấn, còn chưa nhìn rõ thì—
Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên:
“Tiện nhân kia! Chạy đi đâu! Sư phụ và đồng môn ngươi đều bị bắt rồi, một mình ngươi còn muốn trốn? Quỳ xuống cầu xin đi, có khi ta còn cho ngươi chết nhẹ nhàng hơn!”
Đúng lúc đó, một bóng người lảo đảo chạy ra từ phía trấn.
Lục Thanh và mọi người nhìn là nhận ra ngay.
“Là Triệu tỷ!”
Tiểu Nhan kêu lên đầu tiên.
Quả nhiên, đó là Triệu Khiên Lâm—nữ đệ tử từng ở cùng nhóm Lục Thanh trong Đạo quán.
Nhưng chỉ mới rời nhau hơn một canh giờ, mà nàng đã biến dạng đến mức thê thảm: tóc rối bù, người đầy máu, binh khí không còn, tay vẫn ôm vai thương tích, bước chân loạng choạng.
Phía sau nàng là hơn chục kẻ đang đuổi sát.
Giọng quát lạnh nãy giờ là của một trung niên áo xám ở hàng đầu.
Triệu Khiên Lâm nghe tiếng trẻ con của Tiểu Nhan, nàng ngẩng lên, thoáng mừng, nhưng ngay lập tức nhớ lời sư phụ dặn, sắc mặt liền biến, cắn răng lao vào rừng ven đường.
“Tiện nhân! Còn dám chạy!”
Tên áo xám đang thích thú trò săn đuổi, thấy nàng dám vào rừng thì mặt lập tức lạnh đi. Hắn cầm lấy cung bên cạnh, giương dây, bắn thẳng vào đầu gối nàng.
Vút!
Tiếng tên xé gió cực nhanh. Triệu Khiên Lâm dù nghe thấy cũng đã kiệt sức, không thể né.
Ngay khoảnh khắc mũi tên sắp xuyên qua đầu gối nàng, tuyệt vọng hiện lên trong mắt—
Keng!
Một âm thanh giòn vang lên.
Mũi tên vốn nhắm trúng nàng bỗng bị đánh lệch sang một bên, cắm phập xuống đất.
“Là ai?!”
Tên áo xám biến sắc, ánh mắt lập tức quét về phía xe ngựa của Lục Thanh.