Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 308

Sư phụ, ta đã truyền lại toàn bộ 'Phá Thủy Khí Quyết' cho người rồi, xin người thử lĩnh hội xem có thể lĩnh ngộ được gì không." Lục Thanh mỉm cười nói. Trần lão y gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu suy ngẫm về công pháp mà Lục Thanh đã truyền dạy.

Nhìn thấy sư phụ đang nghiêm túc suy ngẫm, ánh mắt Lục Thanh cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Việc truyền lại công thức tu luyện cho sư phụ tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra không hề dễ dàng.

Một phương pháp như Truyền Hồn Đại Thuật thường chỉ có những cao thủ võ công đạt đến cảnh giới Đại Thành Tiên Thiên mới có thể sử dụng.

Chỉ vì hắn đã luyện thành Thần hồn phù, hiểu rõ các loại kỹ thuật sử dụng Thần Hồn Lực, nên mới miễn cưỡng có thể thi triển ra.

Tuy nhiên, sau khi truyền công pháp tu luyện, hắn không khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi.

Hắn không muốn sư phụ của mình chú ý nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ sư phụ của hắn đã bước vào trạng thái tu luyện, sự mệt mỏi dâng trào.

May mắn thay, Lục Thanh có được Địa Linh Châu.

Ở huyệt thái dương, Địa Linh Châu đang xoay tròn chậm rãi, mỗi vòng xoay đều làm giảm bớt một phần sự mệt mỏi về tinh thần của Lục Thanh.

Sau vài chục lần hít thở, hắn cảm thấy hoàn toàn thoát khỏi sự mệt mỏi về mặt tinh thần.

Không chỉ vậy, hắn còn nhận thấy rõ ràng rằng khi sự mệt mỏi tan biến, sức phục hồi của Thần Hồn Lực của hắn dường như cũng mạnh lên một chút.

“Hửm?”

Lục Thanh thầm nghĩ, vẻ mặt hiện lên vẻ trầm tư.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng bác bỏ những suy nghĩ này.

Bởi vì hắn cảm nhận được linh khí trong không gian xung quanh đột nhiên dao động.

Và nguồn gốc của sự xáo trộn này đến từ sư phụ của hắn.

“Quả nhiên thiên tư của sư phụ vô song, lại có thể nhanh như vậy lĩnh ngộ được Phá thủy khí quyết

Lục Thanh cảm nhận dao động linh khí trong không gian xung quanh, không khỏi hơi kinh ngạc.

Bộ phá thủy khí quyết này là do hắn cẩn thận chọn ra từ truyền thừa của Ly Hỏa Tông, hẳn là bộ pháp môn Thôn Khí thuật thích hợp nhất cho sư phụ tu luyện.

“Ly” là hỏa; “Ly Thủy” chính là ý hoả thủy giao dung. Đây là một môn Thôn khí thuật đồng tu hai thuộc tính thủy – hỏa.

Vừa hay trước đó sư phụ đã lĩnh hội đạo lý thủy hỏa tương dung, trong cơ thể cũng có hai loại Chân Khí Tiên Thiên thuộc tính thủy và hỏa — tu luyện bộ công pháp này đúng là thích hợp đến không thể thích hợp hơn.

Một lúc sau, dao động linh khí xung quanh dần lắng xuống, trở lại yên tĩnh.

 Trần lão y mở mắt, trong mắt tràn đầy kinh dị.

“Sư phụ, cảm giác thế nào?” Lục Thanh hỏi ngay.

“Bộ Thôn Khí Thuật này quả nhiên huyền diệu. Đường đi của nó lại phải dẫn khí theo kinh mạch và huyệt đạo mà vận hành, so với phương pháp võ đạo hấp thu và luyện hóa Thiên Địa Nguyên Khí thì phức tạp hơn nhiều.”  Trần lão y nói.

“Đúng vậy. Trên con đường Luyện Khí, Thôn khí thuật quả thật vượt xa phương pháp Tiên Thiên của võ đạo.” Lục Thanh gật đầu.

Tuy phương pháp Tiên Thiên của võ đạo cũng hấp thu và luyện hóa Thiên Địa Nguyên Khí để cường hoá bản thân,

nhưng phương pháp ấy vốn dĩ thiên về cường hành — nén, mở, rồi dùng Thần Hồn để từng chút một luyện hóa Nguyên Khí thành lực lượng của mình.

Thôn khí thuật thì không giống vậy.

Sau khi linh khí vào thể nội, nó không đi thẳng đến Khí Khiếu mà phải tuần hoàn một vòng qua kinh mạch, vận hành Chu Thiên, rồi mới trụ lại ở Đan Điền để từ từ luyện hóa thành Linh Lực của bản thân.

Hai con đường chỉ khác nhau ở một bước “Chu Thiên”, nhưng chính bước ấy lại tạo nên khác biệt cực lớn.

Chu Thiên liên quan đến vô số kinh mạch và huyệt vị trong thân thể con người — huyền ảo, rộng lớn, biến hóa tầng tầng, phức tạp vô cùng.

Có thể nói, sự khác biệt và uy lực giữa các loại Thôn khí thuật của tu sĩ cổ đại đều bắt nguồn từ đường đi Chu Thiên khác nhau.

“Lộ tuyến kinh mạch và huyệt đạo, dù với chúng ta – những kẻ đã bước vào Tiên Thiên Cảnh – vẫn cực kỳ khó hiểu. Không ngờ cổ nhân đã nghiên cứu thấu triệt và sáng tạo ra được những môn thôn khí thuật huyền ảo đến mức này. Trí tuệ cổ nhân quả thật sâu không lường được.” Trần lão y cảm khái.

“Sư phụ cũng không cần quá tự trách.” Lục Thanh cười nhẹ.

“Những pháp môn Thôn khí này xuất hiện vào thời đại linh khí cổ xưa thịnh vượng.

Khi ấy cao nhân Đại Thần Thông nhiều vô số kể, lên trời xuống đất đều có thể. Lấy thiên phú và tầm mắt của họ, muốn sáng tạo công pháp đương nhiên dễ dàng hơn chúng ta bây giờ.

Nay linh khí phục hồi, chỉ cần sống đủ lâu, từ từ suy ngẫm, chưa biết chừng chúng ta cũng có thể sáng lập pháp môn mới.”

“Suy nghĩ như vậy cũng đúng.” Trần lão y gật đầu. “Cổ nhân lợi hại, nhưng người đời sau cũng không kém. Nếu không, y đạo cũng không thể tích lũy được bao nhiêu phương thuốc và lý luận như bây giờ.”

“Đúng rồi sư phụ, mới nãy người vừa lĩnh hội được phá thủy khí quyết — hiện tại đã có thể hấp thu và luyện hóa linh khí chưa?”

“Chưa nhanh như vậy.” Trần lão y lắc đầu, Phá thủy khí quyết cực kỳ huyền ảo. Ta hiện mới chỉ hiểu được một chút sơ ý. Muốn thực sự bước vào nhập môn, e rằng còn phải vài ngày tĩnh tọa ngộ đạo.”

“Có thể nhập môn trong vài ngày đã là rất nhanh rồi, thiên phú của sư phụ quả thật phi phàm.” Lục Thanh chân thành nói.

Đây là công pháp tu sĩ cổ đại. Vừa tiếp xúc đã có ngộ nhập, điều này cho thấy năng lực lĩnh ngộ của sư phụ có thể sánh ngang thời tu chân viễn cổ.

“Ngay cả ngươi cũng bắt đầu trêu ghẹo ta sao?” Trần lão y bật cười.

“Trần lão y, Lục Thanh huynh, cơm tối xong rồi!”

Mã Cố cất tiếng gọi.

“Được, đi ăn thôi.”  Trần lão y đứng dậy.

Lục Thanh gật đầu, hai thầy trò nhảy xuống tảng đá, đi về phía xe ngựa.

Ăn tối xong, trời đã hoàn toàn tối. Mọi người dựng lều trong rừng chuẩn bị nghỉ đêm.

Sau khi vào lều, Trần lão y lập tức tĩnh tọa, tiếp tục lĩnh ngộ phá thủy khí quyết 

Lục Thanh, Mã Cố và những người khác ngồi quanh đống lửa trò chuyện.

“Lục Thanh huynh, ta xem hành trình thì nhiều nhất hai ngày nữa là sẽ vào ranh giới Vân Châu – địa bàn của Lưu Vân Tông. Huynh định làm gì?” Mã Cố hỏi.

“Không cần làm gì cả.” Lục Thanh đáp, “Cứ đi thẳng đến Lưu Vân Tông theo vị trí  Phương đào đã ghi trên bản đồ.”

“Cứ thế mà xông thẳng vào?” Mã Cố sững sờ.

“Ừ.”

Mã Cố hít sâu một hơi.

Một lát sau hắn chỉ biết cười khổ: “Quả nhiên rất giống huynh, Lục Thanh.”

Hắn còn tưởng Lục Thanh và sư phụ đã có kế hoạch chu toàn, không ngờ biện pháp lại chỉ có một câu — xông thẳng vào.

Nhưng nghĩ lại năm đó Lục Thanh khi mới chỉ là Võ Giả Khí Huyết, mới nhập môn võ đạo, đã dám một mình đi vào Hỉ lạc Thôn và san bằng nơi ấy — Mã Cố liền bình tâm lại.

Đây đúng là phong cách nhất quán của Lục Thanh.

Nghĩ đến đây, máu huyết Mã Cố lại sôi trào.

Hắn cũng căm ghét hành vi của Lưu Vân Tông — tàn sát dân thường chẳng khác nào tà môn.

Dạy cho Lưu Vân Tông một bài học… chỉ nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.

Về phần Ngụy Tử An, trẻ tuổi khí thịnh, vừa chứng minh được thực lực, nỗi sợ vốn dĩ càng chẳng có bao nhiêu.

-

Bình Luận (0)
Comment