Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 317

Sau khi bày thịt nướng, Lục Thanh liền quay lại bên đống lửa.

“Trần lão y, mời.”

Đợi Lục Thanh rời đi, viên tráng trung niên lập tức gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt hắn trợn to.

Hắn phát hiện miếng thịt thỏ trong miệng da giòn, thịt mềm, hương thơm nồng nàn, là món thịt thỏ nướng ngon nhất hắn từng được ăn trong đời.

“Trần lão y, đồ đệ của ngài nướng thịt quả thực tuyệt kỹ vô song thế gian! Món thỏ nướng này đúng là tuyệt phẩm mỹ vị!”

Ăn xong một miếng thịt nướng, viên tráng trung niên không nhịn được cảm thán.

“Hắc hắc, các hạ quá lời rồi…”

Trở lại đống lửa, Lục Thanh đưa phần thịt nhỏ hơn cho Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan nhận lấy thịt thỏ, ăn ngon lành.

Lục Thanh nói với mấy thiếu niên:

“Các vị đừng khách khí, thịt thỏ không nhiều, mọi người cứ tùy tiện dùng.”

Các thiếu niên vốn đã thèm đến mức nuốt nước bọt, nhưng vẫn khách sáo vài câu rồi mới nhận lấy một đĩa thịt thỏ.

Mã Cố và Ngụy Tử An thì sớm đã tự lấy phần của mình.

Bọn họ còn rất thành thạo rắc bột đỏ lên thịt rồi ăn một cách thỏa mãn.

“Công tử, tay nghề nướng thịt của ngài vẫn lợi hại như trước!”

Cho dù Mã Cố đã ăn thịt nướng của Lục Thanh không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bội phục.

“Ừm.” Ngụy Tử An liên tục gật đầu.

Tay nghề nấu nướng của Lục Thanh là đỉnh cao mà hắn từng thấy, ngay cả đầu bếp trong phủ cũng không sánh được.

Mẫu thân hắn đôi khi thèm ăn còn phải chuyển sang viện khác vài ngày, ngoài miệng nói là tránh nóng, nhưng thật ra là muốn sang ăn ké vài bữa.

Thấy biểu cảm khoa trương của hai người, các thiếu niên không giữ được hình tượng nữa, bắt đầu ăn rất nhanh.

Ngay sau đó, đương nhiên là từng đợt kinh hô vang lên.

Lục Thanh mỉm cười nhận hết lời khen, thì đột nhiên cảm thấy có người kéo nhẹ vạt áo.

Cúi xuống nhìn, hắn thấy Tiểu Ly đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm.

“Yên tâm, Tiểu Ly, cá của ngươi cũng sắp được rồi.”

Vì Lục Thanh nướng thỏ trước, cá sau nên cá phải lâu hơn.

Bây giờ vừa đúng lúc.

Hắn gỡ hai con cá nướng xuống đưa cho Tiểu Ly, sau đó đi vo gạo, bỏ thêm ít thịt vào nồi hầm trên lửa nhỏ, rồi mới cầm đĩa thịt thỏ của mình ngồi xuống ăn thong thả.

Miếng thịt còn hơi nóng, giòn ngoài – mềm trong, nhiều nước, thơm nức. Lục Thanh cắn một miếng, thầm gật đầu.

Không tệ. Dù đã lâu không nướng thịt, tay nghề vẫn không hề giảm.

Ăn xong một miếng thịt thỏ nguyên vị, hắn rắc thêm bột đỏ lên rồi tiếp tục ăn.

Ngay cả Mã Cố và Ngụy Tử An cũng thỉnh thoảng rắc thêm bột đỏ vào phần còn lại.

Lúc này, các thiếu nữ cuối cùng cũng chú ý động tác của bọn họ.

Một thiếu niên tò mò hỏi:

“Lục công tử, bột đỏ này là gì? Sao mọi người đều rắc lên thịt nướng?”

“Đây là bột ớt — một loại gia vị ta tự pha. Nhưng vị nó hơi đặc biệt, ta sợ các cô nương không quen, nên không rắc vào phần của mọi người. Như phần của Tiểu Nhan cũng không có.”

“Đúng đó,bột ớt cay lắm. Muội không thích.” Tiểu Nhan nhăn mũi, nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ.

“ bột Ớt ?”

Mấy thiếu niên nhìn chằm chằm chén bột đỏ.

“ bột Ớt ?” Viên tráng trung niên bên cạnh nghe được, lập tức tò mò.
“Trần lão y, thứ bột ớt này là gì vậy?”

“Đó là thứ A Thanh tự nghĩ ra, một loại gia vị. Nhưng vị hơi nặng, lão phu cũng không thích. A Thanh và Tử An thì lại thích.”

“Ồ? Mới mẻ thật, lão phu phải nếm thử!”

Là một kẻ cực kỳ mê ẩm thực, vừa nghe có “gia vị độc đáo”, hắn lập tức hứng thú.

Hắn cầm nửa miếng thịt thỏ còn lại đi tới.

“Lục công tử, ta cũng có thể thử một chút bột ớt chứ?”

“Tất nhiên được. Nhưng thứ này k*ch th*ch mạnh, không biết Xu tiền bối có quen không.”

Lục Thanh đưa chén bột ớt .

“Hà hà! Cả đời này lão phu thích nhất là ăn đủ loại kỳ trân dị vị, Lục công tử không cần lo.”

Hắn bắt chước động tác của bọn Lục Thanh, rắc bột ớt lên thịt, trộn đều rồi cắn một miếng.

Lúc đầu hắn chưa phát hiện gì, nhưng nhai vài cái liền cảm nhận sự khác biệt.

Một luồng cay nóng, xộc thẳng đầu lưỡi khiến người ta phải hít mạnh một hơi — đáng lẽ phải khó chịu.

Thế nhưng kỳ lạ thay…
kết hợp với vị thơm mặn của thịt thỏ, lại tạo thành một hương vị k*ch th*ch đến sảng khoái.

“Mỹ vị đặc biệt quá!”

Viên tráng trung niên kinh ngạc thốt lên.

Đây là mùi vị mà cả đời hắn chưa từng trải qua, nhưng hắn vô cùng yêu thích.

Thấy sư phụ khen như vậy, mấy gã đệ tử càng tò mò, cũng đến thử.

Ba nam đệ tử cuối cùng đều thích vị bột ớt .

Riêng cô gái thì mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ho sặc sụa, lao đi uống nước, bộ dạng vô cùng chật vật.

“Phụ thân! Phụ thân lừa con! Cái này làm sao mà ngon được!”

Uống mấy ngụm nước xong, nàng mới thở nổi, oán trách phụ thân.

“Làm gì có! Rõ ràng là rất ngon!”

Viên tráng trung niên lại gắp một miếng thịt thỏ đẫm bột ớt bỏ vào miệng.

Vị cay tê lan khắp đầu, hắn thoải mái đến run người.

Cô gái ngơ ngác nhìn cảnh ấy, không hiểu nổi tại sao phụ thân và mấy sư huynh có thể ăn được thứ “đáng sợ” như vậy.

Không trách Lục công tử nói rằng hương vị này đặc biệt, không phải ai cũng chịu được.

Nhìn cảnh hai cha con suýt cãi nhau, Lục Thanh bật cười.

Hắn biết mà…
Ở thế giới này, người ta vẫn chưa khám phá hết sức mạnh của đồ cay…

Ít nhất là tại Cang Châu thì đúng như thế.

Khi nấu nướng, mọi người chủ yếu chỉ dùng những gia vị cay nhẹ như gừng.

Còn bột ớt do hắn tự chế thành , vị cay tự nhiên không phải ai cũng chịu nổi.

“Lục công tử, bột ớt này của ngươi quả thực có mùi vị kỳ dị, tại hạ trước nay chưa từng nếm qua. Không biết thứ này làm từ gì?” viên trung niên nhân tròn trịa hỏi.

“Thành phần chủ yếu là một vị linh thảo mà ta vô ý phát hiện…” Lục Thanh giải thích.

Bột ớt này đúng là thứ hắn điều chế được một cách tình cờ.

Một lần, hắn dẫn Tiểu Ly lên núi hái dược, ngoài ý muốn phát hiện một loại cây gọi là ớt lục dương

Sau khi nghiên cứu cẩn thận, hắn phát hiện nó cực kỳ giống ớt của kiếp trước.

Chỉ có điều, độ cay của nó hơn ớt thông thường rất nhiều lần.

Hơn nữa, nó còn có thể bổ sung Nguyên Khí, đúng là một vị linh dược không tệ.

Sau khi phát hiện, Lục Thanh lập tức mừng rỡ.

Hắn đào luôn mấy gốc mang về trồng trong sân.

Trong hai năm, cây ớt sinh trưởng vô cùng tốt; Lục Thanh thu được rất nhiều quả.

Hắn cũng nghĩ ra không ít cách chế biến chúng, còn bột ớt chính là một trong những thành quả đó.

“Không ngờ dùng linh thảo lại có thể tạo ra mỹ vị thế này, Lục công tử, xem ra ngươi và ta đúng là đồng đạo chi nhân rồi.” trung niên nhân tròn trịa nghe xong cười vui vẻ.

“Ta thực đối với việc nấu nướng khá hứng thú, bình thường ở nhà vẫn hay mày mò món mới.” Lục Thanh thản nhiên nói.

“Hahaha! Vậy thì họ Từ ta thật có phúc, giữa nơi thâm sơn cùng cốc mà còn được nếm bảo vật như thế!”

Viên trung niên nhân cười sang sảng.

Nhất là khi nghĩ đến mấy ngày tới sẽ đồng hành cùng Lục Thanh và mọi người, trong lòng ông ta càng thêm khoái trá, cảm thấy đây đúng là quyết định sáng suốt nhất mấy năm nay.

Một đĩa thịt nướng đương nhiên không đủ đối với nhóm người Lục Thanh – những kẻ luyện võ tiêu hao thể lực rất lớn.

Vì vậy, sau đó Lục Thanh lại làm thêm vài món khác.

Món nào món nấy đều khiến viên trung niên cùng đám môn nhân trợn mắt thán phục, ăn tới mức tâm hoa nộ phóng.

Thế nhưng, đúng lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ trong Miếu Sơn thần,

bên ngoài miếu bỗng nhiên truyền đến một trận náo động.

Bình Luận (0)
Comment