Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 323

Một đại hán vác búa lớn đập bàn, giận dữ đứng bật dậy.

“Triệu tiền bối nói sai rồi.
Lưu Vân Tông chúng ta xưa nay lấy nhiệt tình hiếu khách nổi danh, tuyệt không có ý đó.

Chẳng qua chư vị đến quá đột ngột, trên núi chuẩn bị không kịp.
Ẩm thực, nhu yếu đều hạn chế, không tiện tiếp đãi long trọng.
Chỉ có thể tạm an bài mọi người tại trấn.
Xin các vị bằng hữu lượng thứ.”

Người đáp lời là một thanh niên áo trắng, dáng cao, sắc mặt ôn hòa, cúi đầu hành lễ.

Thấy hắn khiêm nhường như vậy, đại hán kia đành hừ lạnh, ngồi xuống.

Mọi người cũng không tiện ép nữa.

Chỉ là—
Nghe hắn nói Lưu Vân Tông “hiếu khách”, ai cũng lộ vẻ kỳ quặc.

Lưu Vân Tông bá đạo thế nào, cả Vân Châu đều biết.
Vương Bàn da mặt đúng là dày như tường thành.

“Vương Bàn, vậy khi nào chúng ta mới được lên Lưu Vân Sơn?
Xa xôi ngàn dặm tới đây, chẳng lẽ cứ treo ở đây mãi?”

Một trung niên nho sinh văn nhã mở miệng.

“Đới tiên sinh xin yên tâm.
Chỉ cần đệ tử trong tông thu dọn xong phòng ốc và chuẩn bị đủ ẩm thực, chúng ta lập tức mở sơn môn nghênh đón, rửa bụi đường cho chư vị.”

Vương Bàn vẫn cười tươi.

Đám người chỉ cảm thấy như đánh vào bông, chẳng biết nói sao.

“Hừ! Không cần!”
Đúng lúc này, một giọng lạnh băng vang lên từ ngoài cửa:

“Chư đại tông môn chúng ta không tới đây để ăn uống của Lưu Vân Tông các ngươi.

Vương Bàn, quay về nói với Mặc Chấn—
Nếu còn không mở sơn môn, chúng ta xông lên núi.

Đến lúc đó xem Lưu Vân Tông các ngươi có chịu nổi khi toàn bộ tông môn Vân Châu cùng đánh không!”

Lời vừa dứt, một cỗ khí tức mạnh mẽ ập vào, hơn mười võ giả tiến vào.

Người dẫn đầu là một trung niên áo bào rộng, búi tóc cao, râu dài, thần sắc uy nghiêm.

Vương Bàn biến sắc.

Chưa kịp nói, một giọng khàn khàn khác vang lên:

“ Sơn Tông chủ nói đúng.
Gần đây hành vi của Lưu Vân Tông càng lúc càng quá mức.
Chẳng lẽ thật sự tự cho mình là chính đạo minh chủ của Vân Châu?”

Lại hơn mười người bước vào.

Vừa xuất hiện, ánh mắt trong tửu lâu đều đổ dồn về phía họ.

Dẫn đầu là một trung niên phụ nhân áo xám, dung mạo bình thường.
Nhưng phía sau bà là hơn mười cô nương dung mạo xuất chúng, vô cùng nổi bật.

“Lưu phó điện chủ cũng đến rồi?”
Trung niên tóc cao hơi cúi người.

“ Sơn Tông chủ, Phó điện chủ Lưu!”

Các võ giả trong tửu lâu đều đứng lên thi lễ.

Vương Bàn âm thầm siết chặt đồng tử.

Ngân Nguyệt Tông và Bách Hoa Cung cùng xuất hiện—điều này với Lưu Vân Tông chẳng phải tin tốt lành.

Hai tông môn này tuy hơi kém Lưu Vân Tông về tổng lực,
nhưng liên thủ, lại thêm các tiểu tông môn khác—
Lưu Vân Tông cũng khó đối phó.

“Bái kiến Sơn Tông chủ , Phó điện chủ Lưu.”
Vương Bàn cố giữ bình tĩnh, cúi sâu.

“Hổ miệng cười—không cần giả bộ ở đây.”
Tông chủ Ngân Nguyệt Tông lạnh lùng nói:
“Ta hỏi ngươi: Mặc Chấn đâu?

Nhiều tông môn Vân Châu đến đây, hắn – đường đường tông chủ – lại trốn trên núi, chỉ sai ngươi ra tiếp?
Ngạo mạn quá rồi đấy?”

Vương Bàn vội đáp:
“Sơn Tông chủ minh giám.
Vài ngày trước, sư tôn ta đột nhiên có cảm ngộ võ đạo, nhập thất bế quan.
Ta là đệ tử, không dám quấy nhiễu, sợ phá hỏng đại sự của Người.
Xin Tông chủ Sơn hiểu cho.”

“Ồ?”
Sơn Tông chủ bật cười lạnh đầy châm chọc:

“Trùng hợp vậy sao?

Chẳng phải đồn rằng Mặc Huyền, thiếu tông chủ – con trai yêu của Mặc Chấn – bị người giết sạch đó sao?

Con chết mà còn ngộ đạo được?
Tông chủ Lưu Vân Tông các ngươi đúng là ‘lãnh huyết vô tình’!”

Vương Bàn biến sắc:
“ Sơn Tông chủ , xin cẩn trọng lời nói.

Thiếu tông chủ bị hại, sư tôn ta rất thương tâm, ta tận mắt thấy Người bi thương thế nào.

Xin đừng bôi nhọ danh dự của Người.”

“Hừ! Con hắn chết thì hắn thương tâm.
Vậy đồ đệ của ta chết thì sao? Ta nên cảm thấy gì?

Lưu Vân Tông các ngươi lấy cái chết của Mặc Huyền làm cớ để vòi tài nguyên các tông môn khác—
chuyện này tính thế nào!?”

Vương Bàn vội nói:

“ Sơn Tông chủ , việc lệnh đồ rơi vào cảnh ấy, chúng ta cũng vô cùng thương tiếc.

Ngày đó hắn cùng Khâu trưởng lão của chúng ta phát sinh xung đột.
Hắn xuất thủ quá nặng, lại không báo danh tông môn.
Khâu Trưởng lão tưởng là ma tu ra tay ác độc, nên phản kích quá đà, khiến lệnh đồ trọng thương mất mạng.

Đó chỉ là hiểu lầm, tuyệt không phải cố ý sát hại.

Còn chuyện đệ tử trong tông ‘vòi vĩnh tài nguyên', hoàn toàn là hiểu lầm…”.

Mệnh lệnh của Tông Chủ chúng ta là đi điều tra chân tướng cái chết của thiếu tông chủ.

Không ngờ một vài đệ tử bị lòng tham che mắt, lại mượn danh lệnh của Tông môn để cưỡng đoạt.

Hiện tại bản tông đã bắt giữ toàn bộ những kẻ liên quan, chờ sau khi giải quyết việc này xong, sẽ giao cho chư vị xử trí.”

“Hay! Hay! Hay!”

Nhìn Vương Bàn nói trơn tru như vậy, không chỉ tẩy sạch tội nghiệt mà Lưu Vân Tông gây ra, hắn còn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho một đám người vô danh, thậm chí còn phản kích, vu cho chính đệ tử của mình là người thuộc Ma Đạo.

Ngân Nguyệt tông chủ bật cười giận dữ.

“Quả nhiên ngươi đúng là đệ tử ưu tú nhất của Mặc chấn, miệng lưỡi xảo quyệt, ngoài mặt thì ôn hòa hữu lễ. Đến cả ta cũng phải bội phục.

Nhưng, Vương Bàn, hình như hôm nay ngươi đã hiểu sai một chuyện. Ta tới đây không phải để phí lời với ngươi.

Nếu Mặc Chấn không tự mình xuất hiện giải thích, vậy thì ta sẽ bắt đầu từ đệ tử ưu tú nhất của hắn!

Để hắn cũng nếm thử cảm giác mất đi tâm ái chi đồ!”

Dứt lời, Ngân Nguyệt tông chủ vung tay áo, vai hơi chuyển động, chưởng kình như long trảo, từ trong tay áo chụp thẳng về phía Vương Bàn.

Vương Bàn không ngờ một vị tông chủ lại dùng thủ đoạn không đoan chính như vậy, gần như là đánh lén, đột ngột ra tay với hắn.

Giật mình, hắn bước chuyển bộ pháp, thân hình lảo đảo tạo ra mấy đạo tàn ảnh, cố gắng né tránh một trảo này.

Đáng tiếc, tu vi của hắn thấp hơn Ngân Nguyệt tông chủ , người đã sớm bước vào Tông Sư Cảnh.

Dưới trảo pháp của Ngân Nguyệt tông chủ, những tàn ảnh ấy hoàn toàn không che mắt nổi đối phương.

Trong chớp mắt, chân thân của hắn đã bị nhìn thấu, vai bị chộp trúng.

“Ở đây!”

Chưởng của Ngân Nguyệt tông chủ đã nắm được vai Vương Bàn, bóp mạnh một cái, lập tức khiến xương quai xanh gãy vụn, rồi kéo hắn lại gần.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Vương Bàn, tay của Ngân Nguyệt tông chủ chuyển lên cổ hắn.

Lão khẽ thì thầm:
“Nếu ta xoắn gãy cái cổ của ngươi ngay lúc này, ngươi nói xem, sư tôn của ngươi liệu có xuất quan không?”

“ Sơn tông chủ! Xin hãy khoan!”

Hành động đột ngột của Ngân Nguyệt tông chủ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Ngay cả Phó Điện Chủ Bách Hoa cung cũng kinh hãi, vội vàng cất tiếng ngăn lại.

Bình Luận (0)
Comment