Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 354

“Trước đây, chẳng phải mọi người đều biết sao? Chính vì Lưu Vân Tông sử dụng một trận pháp nên rất nhiều dân chúng ở trấn Lưu Vân mới chết oan uổng như vậy.”

“Thiên địa biến hóa…” Mã Cố thì thầm, ngẩng đầu lên, “Lục Thanh huynh, ta luôn muốn hỏi, thường nghe huynh và Trần lão y nói đến thiên địa biến hóa, rốt cuộc đó là gì?”

Ngụy Tử An cũng nhìn về phía Lục Thanh.

“Ta còn tưởng Mã huynh có thể nhịn thêm một thời gian,” Lục Thanh cười nói, “Được rồi, đến lúc phải nói cho các ngươi biết.”

“Cái gọi là thiên địa biến hóa, nếu như phỏng đoán của chúng ta không sai, thực ra chính là…”

Lục Thanh khái quát giải thích chuyện linh khí phục hồi cho Mã Cố và Ngụy Tử An.

Khiến thầy trò bọn họ sững sờ tại chỗ.

“Lục Thanh huynh, ý huynh là, thứ được gọi là linh khí kia đang dần khôi phục, và những thần thông, thuật pháp mà tiên nhân thời xưa sử dụng… đều là thật ư?”

Một lúc lâu sau, Mã Cố mới lấy lại tinh thần.

“Đại khái là vậy. Thực ra từ mấy vạn năm trước, con đường tu tiên thật sự tồn tại. Nhưng về sau, linh khí khô kiệt, đạo tu tiên cũng dần suy tàn.

Giờ linh khí đang phục hồi, ta nghĩ không bao lâu nữa, các loại công pháp tu tiên sẽ lần lượt xuất hiện trở lại.”

Tâm trạng Mã Cố và đồ đệ lại một lần nữa chấn động kịch liệt, rất lâu không thể bình tĩnh.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ, Lục Thanh không nói thêm, để bọn họ tự tiêu hóa tin tức ấy.

Dù sao, chỉ trong chốc lát, thế giới sẽ từ cảnh giới võ đạo chuyển sang tiên đạo.

Bất cứ ai cũng cần thời gian để chấp nhận chuyện này.

“Lục Thanh , bộ khinh công mà trước đây người nói sẽ dạy cho Tiểu Nhan… cũng là thật ạ?” Ngụy Tử An đột nhiên hỏi.

Tiểu Nhan lập tức ngước mắt nhìn ca ca mình.

“Đúng vậy, chỉ cần Tiểu Nhan chăm chỉ tu luyện, sau này muốn bay lượn cũng không phải là không thể,” Lục Thanh gật đầu.

Mắt Ngụy Tử An lập tức sáng lên, “Vậy… Lục Thanh đại phu, ta… ta cũng có thể…”

“Học khinh công sao?”

Ngụy Tử An gật đầu thật mạnh.

Được gió nâng thân, du tẩu giữa trời xanh, ai mà không khát khao?

“Không phải không được. Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, tương lai bước vào cảnh giới Tiên Thiên, ta cũng có thể dạy ngươi,” Lục Thanh nói thẳng.

Nếu Ngụy Tử An thật sự có thể bước vào Tiên Thiên, điều đó chứng tỏ thiên tư của hắn rất phi phàm.

Truyền cho hắn một ít thuật pháp tu tiên cũng không có gì quá đáng.

“Ta hiểu rồi, Lục Thanh đại phu, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện!”

Được Lục Thanh hứa hẹn, Ngụy Tử An mừng rỡ, nói đầy chân thành.

Trong lòng hắn cũng càng thêm quyết tâm, âm thầm thề rằng nhất định phải chuyên tâm tu hành, bước vào Tiên Thiên.

Thấy vậy, Mã Cố cảm thấy vô cùng vui mừng.

Còn bản thân hắn thì không dám ôm hy vọng xa vời như thế nữa.

Hắn hiểu rất rõ thiên phú của mình. Nếu một ngày nào đó có thể tiến vào cảnh giới hậu thiên nội cảnh, chạm được ngưỡng cửa đại tông sư võ đạo, hắn đã mãn nguyện rồi.

Tiên Thiên là cảnh giới hắn không dám mơ đến.

Nếu Ngụy Tử An có thể trở thành võ giả Tiên Thiên trong tương lai, vậy thì đời này làm sư phụ, hắn không còn gì hối tiếc.

Trần Lão y nhìn cảnh này chỉ cười, không can thiệp vào quyết định của Lục Thanh.

“ Sư phụ, giờ trận pháp đã khắc xong, chúng ta quay về hay đi thẳng qua Diệp Châu?” Lục Thanh hỏi.

Trần Lão y suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quay về thôi. Tốc độ xe ngựa đã tăng mạnh, dù đi đường vòng cũng không chậm trễ.

Diệp Châu quá nguy hiểm, không thích hợp cho xe ngựa đi qua.”

Trước khi tận mắt nhìn thấy, trần lão y không ngờ địa thế Diệp châu lại hiểm trở đến vậy.

Nhìn những con đường núi hẹp như vậy, dù xe được gia trì trận pháp, đi qua cũng rất khó.

Hơn nữa, rừng núi sâu dễ xuất hiện độc vụ và độc trùng, càng thêm nguy hiểm.

Nếu là lúc khác, Trần lão y còn có hứng khám phá.

Nhưng lúc này, việc quan trọng nhất là mau chóng đến Trung Châu, không thể rẽ ngang.

“Vậy làm theo lời sư phụ,” Lục Thanh gật đầu.

Thực ra bản thân hắn cũng thích quay về hơn.

Quyết định xong, mọi người lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị khởi hành.

Khi tất cả đã ngồi vào trong xe, trừ Lục Thanh ra, ai nấy đều đầy mong chờ.

“ Trần Lão y, ngồi vững nhé!”

Ngồi phía trước, Mã Cố quất roi.

Hai con ngựa cao lớn hí vang, hăng hái giơ vó chạy vút đi.

Khi xe bắt đầu chuyển động, một luồng lực kỳ dị từ trận pháp trên thân xe tỏa ra, bao phủ cả xe lẫn ngựa, khiến tốc độ đột ngột tăng mạnh, lao về phía trước.

Sự gia tốc bất ngờ khiến mọi người trong xe bị kéo giật về sau.

Lục Thanh và Trần lão y thì không sao, với tu vi của họ, chuyện này chẳng đáng kể.

Ngược lại, Tiểu Nhan và Ngụy Tử An không chịu nổi, sắp bị hất về phía sau xe.

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng khí nhẹ nhàng nổi lên trong xe, đỡ lấy thân thể hai người, giữ họ ổn định, không để bị văng đi.

“Lục Thanh đại phu, đây là gì vậy?” Ngụy Tử An kinh ngạc hỏi.

“Đây là hiệu quả của trận Thanh Phong ,” Lục Thanh mỉm cười giải thích. “ Thanh Phong như tên của nó, là một trận pháp điều khiển dòng khí. Nó không chỉ mượn sức gió để tăng tốc cho xe, mà còn bảo vệ mọi người trong xe, không để bị thương vì biến động đột ngột.”

“Thì ra là vậy, đạo trận pháp đúng là thần kỳ!” Ngụy Tử An thán phục.

Trải nghiệm trực tiếp kỳ diệu của trận pháp khiến hắn càng quyết tâm tu luyện.

Chỉ cần đạt đến Tiên Thiên, tương lai hắn cũng có thể học những thuật pháp huyền diệu như vậy!

Lục Thanh nghe lời khen thì chỉ cười thầm.

Nếu là trận Thanh Phong do tu sĩ bình thường bố trí, đương nhiên không thể có nhiều biến hóa như thế.

Dù sao, Thanh Phong cũng chỉ là trận pháp sơ cấp.

Nhưng trận pháp đã được hắn diễn tính và cải tiến thì lại khác.

Hay đúng hơn, ba trận pháp sơ cấp mà hắn tự tay khắc trên xe đã có biến đổi tinh vi so với ghi chép của Ly Hỏa Tông, vượt nhẹ cảnh giới sơ cấp.

Tất cả đều nhờ Thần Hồn phù ở ấn đường.

Lục Thanh nhận ra rằng, dưới sự tăng cường của Thần Hồn phù, trận pháp hắn khắc không chỉ hoàn mỹ, mà còn ẩn chứa thêm ý vị, mạnh hơn rất nhiều.

Như thể trận pháp có thêm chút linh tính, không còn cứng nhắc mà trở nên linh hoạt.

“Đây mới là uy năng thật sự của truyền thừa thần phù Tông.

Sau khi kết thành Thần Hồn phù, dù bố trí trận pháp hay luyện phù, uy lực đều vượt xa tu sĩ bình thường.”

Lục Thanh thầm cảm khái.

Hắn đã từng thắc mắc.

Đạo phù của Thần phù Tông khó tu luyện đến vậy, chỉ nhập môn đã khó gấp trăm lần pháp môn tu tiên thông thường.

Thế nhưng tu sĩ khác cũng có thể bố trí trận pháp, sử dụng phù văn.

Vậy chẳng phải khiến đạo phù của thần phù Tông trở nên thừa thãi?

Giờ hắn đã hiểu: chỗ huyền diệu thật sự của thần phù Tông nằm ở phù ấn Thần Hồn.

Chỉ người có Thần Hồn phù mới là chân chính phù tu.

Lực phù văn họ sử dụng mạnh hơn tu sĩ khác rất nhiều.

Được trận pháp gia trì, dưới sự điều khiển của Mã Cố, xe ngựa lao vun vút.

Nếu nhìn từ bên ngoài, chắc chắn sẽ kinh hãi—trên thân xe có một dòng khí xanh lượn quanh, kéo theo bóng xe lao đi như gió.

Không bao lâu, họ quay lại Vân Châu, đến bên ngoài ngôi thôn nhỏ đã dừng chân ngày hôm trước.

Lần này, Lục Thanh và mọi người không nghỉ lại. Xác định phương hướng xong, họ chọn con đường khác, lập tức rời đi.

Cứ như vậy, xe ngựa lướt đi không nghỉ, đến khi trời tối, Lục Thanh và đồng bạn đã rời khỏi Vân Châu, tiến vào một châu lớn khác.

Bình Luận (0)
Comment