“Tuy nhiên, ta thấy ngươi cũng giống người luyện võ, nên muốn khuyên thật lòng. Mấy dòng văn tự trên cổng thành này ẩn chứa ý vị đặc biệt.
Nhưng ý vị đó có chút tà khí. Nếu chẳng may ngươi hiểu ra được điều gì, tin ta đi, đừng tu luyện nó.
Nếu không, chỉ sợ rơi vào điên loạn, bị tâm ma quấn thân, công lực thoái lui thay vì tiến bộ, lúc hối hận cũng đã muộn.”
Lục Thanh khẽ sững người, nhưng nét mặt thanh niên rất nghiêm túc, trông chẳng giống đang nói dối.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hơi gật đầu: “Đa tạ công tử đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.”
Đợi Lục Thanh cùng mọi người vào thành, bóng dáng khuất khỏi tầm mắt, thanh niên vệ thành mới khôi phục vẻ lạnh nhạt, lại trở nên cao ngạo như cũ.
Lúc này, lão Hồ đứng bên cạnh kích động hẳn lên: “Cơ Nhị Công tử, sao ngài lại đặc biệt nhắc tên tiểu tử kia đừng giải văn tự trên cổng thành? Chẳng lẽ ngài cảm thấy hắn thật sự có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó?”
“Ai biết được? Ta chỉ thấy hắn nhìn mấy chữ ấy có vẻ tập trung, nên thuận miệng nhắc một câu. Hơn nữa, chẳng phải bọn họ cũng cho chúng ta thêm bạc sao?”
“Đúng là thế.” Lão Hồ lôi từ ngực ra túi tiền Mã Cố đưa lúc nãy, đổ ra một nén bạc nặng trịch. “ Cơ Nhị Công tử, ngài với ta chia đôi.”
“Hai mươi lượng?” Thanh niên vệ thành hơi ngạc nhiên. “Không ngờ đám đó lại hào phóng như vậy.”
Thấy lão Hồ chuẩn bị bẻ đôi nén bạc, thanh niên liền khoát tay: “Thôi, phần của ta không cần. Ngươi giữ lại đi. Không phải ngươi nói muốn cho con gái vào môn hạ Huyền Tâm Tông học tập sao? Không có bạc thì sao lo được.”
“Đa tạ Nhị Công tử!”
Lão Hồ nghe vậy liền không khách khí, tùy tiện nhét nén bạc vào ngực, giống như lúc nãy chỉ làm bộ cho có lệ.
Thanh niên thấy vậy chỉ hơi nhếch môi: “Cầm tiền thì được, nhưng đừng nuốt cả phần của Phủ Thành Chủ. Nếu xảy ra chuyện, ngay cả ta cũng không giữ nổi ngươi.”
“Ngài yên tâm, Nhị Công tử.” Lão Hồ vỗ ngực. “Lão Hồ ta làm việc rõ ràng, công tư phân minh, tuyệt không lấy của công một đồng.”
Nói rồi, ông ta mò trong ngực lấy ra một nắm bạc vụn, đếm vài miếng rồi bỏ vào chiếc hộp sắt bên cạnh.
Thanh niên chỉ lắc đầu, không muốn để ý lão cáo già đó nữa, lại để tâm trí trôi đi nơi khác.
Lão Hồ thì càng không bận tâm. Dù ông không rõ vì sao nhân vật thân phận cao quý như Cơ Nhị Công tử lại chịu canh cổng thành chung với mình, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng việc kiếm bạc, lại còn thỉnh thoảng che chở cho ông, thì quá tốt rồi.
“Chỉ cần thêm trăm lượng nữa là đủ gửi Tiểu Liên vào Huyền Tâm Tông.”
Lão Hồ vuốt nén bạc trong ngực, trong lòng đầy vui vẻ.
“Thú vị thật.”
Ngay lúc này, Lục Thanh đã bước vào trong thành. Từ xa hắn cảm ứng được động tĩnh ở cổng thành, ánh mắt thoáng hiện ý cười rồi thu hồi thần hồn lực.
Xem ra thanh niên kia quả thực có ý tốt khi cảnh báo hắn.
Nhưng… ba dòng văn tự trên cổng thành kia thật sự đáng sợ đến vậy sao? Vì sao hắn lại không cảm thấy gì?
Trong lòng Lục Thanh dâng lên một tia nghi hoặc.
Vừa rồi lúc nhìn ba chữ ấy, hắn chỉ cảm thấy ý cảnh thâm thúy lạ thường, tuyệt không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa, ngay cả sư phụ hắn cũng từng ngẫm nghĩ qua, nhưng cũng chẳng nói có gì khác thường.
“Chẳng lẽ trong truyền thừa của văn tự còn ẩn huyền cơ? Xem ra sau khi ổn định, cần suy ngẫm kỹ hơn.”
Lục Thanh thầm quyết định.
“Wow! Thành lớn quá!”
Đúng lúc đó, tiếng kinh ngạc của Tiểu Nhan vang lên.
Lục Thanh quay đầu nhìn, chỉ thấy tiểu nha đầu đã nhảy xuống xe, ôm Tiểu Ly, miệng há hốc mắt tròn xoe, kinh ngạc nhìn cảnh tượng phía trước.
Bên kia, Mã Cố và Ngụy Tử An cũng không khá hơn, ánh mắt đều mở lớn, nhìn cảnh phồn hoa trước mặt.
Ngay trước mắt họ là con đường rộng mấy chục trượng, người qua lại đông đúc, xe ngựa, xe lừa nối nhau tấp nập.
Tiếng xe cộ, tiếng rao hàng, tiếng người hô hoán hòa thành một mảng náo nhiệt.
Chỉ riêng đại lộ này thôi đã phồn hoa hơn bất kỳ thành lớn nào mà Lục Thanh từng thấy.
Chưa kể hai bên đường là những tòa nhà đá lớn, phong cách thô mộc, bề thế, cũng hiếm khi gặp.
“Danh xứng với Thanh Long quan, không biết ba tòa quan thành còn lại sẽ hùng vĩ đến mức nào.” Lục Thanh không nhịn được cảm thán.
Để vào Trung Châu, người từ các vùng ngoài hầu hết phải đi qua bốn quan thành này.
Bốn quan thành đều lấy tên theo tứ thần.
Lục Thanh và mọi người đang tiến vào Quan Thanh Long ở phía đông.
Tất nhiên, vào Trung Châu không nhất thiết phải đi bằng bốn quan thành, nhưng các lối vào khác lại phức tạp hơn nhiều.
Chỉ những người muốn che giấu thân phận hoặc võ nghệ cao cường mới chọn cách đó. Còn dân thường vẫn thích trả ít bạc để đi đường an toàn qua quan thành.
“Chúng ta làm gì trước, tìm nơi ở hay sao?” Lục Thanh hỏi.
Trần Lão y suy nghĩ rồi nói: “Tìm chỗ nghỉ trước. Đi đường nhiều ngày, mọi người đều mệt. Hôm nay nghỉ ngơi trong thành, mai hãy vào quan.”
“Con cũng nghĩ vậy.” Lục Thanh gật đầu.
Dù thân thể không mệt nhờ xe trận pháp bảo hộ, nhưng tinh thần ai nấy đều có chút uể oải. Sư đồ hắn còn đỡ, Tiểu Nhan và Ngụy Tử An thì đã không cố nổi nữa.
Đặc biệt là Mã Cố, mấy ngày này phải tập trung cao độ điều khiển xa mã, tinh thần hao tổn rất nhiều.
Không nghỉ ngơi cho tốt thì sợ ảnh hưởng căn cơ.
Là cửa ngõ giữa Trung Châu và phương đông, Thanh Long Thành vô cùng sầm uất.
Lục Thanh và mọi người chẳng tốn công bao nhiêu đã tìm được một tửu lầu – khách đ**m ưng ý.
Giá hơi cao nhưng hiện tại họ không thiếu bạc, nên không để tâm.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lục Thanh vừa dọn giường nệm xong, Tiểu Nhan và Tiểu Ly đã đùa giỡn bên cạnh.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa: “A Thanh, ra đây một lát.”
“Có chuyện gì vậy, sư phụ?” Lục Thanh mở cửa.
“Đi theo ta, cần hỏi thăm ít tin tức.”Trần Lão y nói.
“Vâng, sư phụ đợi con chút.”
Lục Thanh quay vào dặn Tiểu Nhan và Tiểu Ly không được chạy lung tung, sau đó rời phòng theo Trần lão y.
Ra đến phố, Lục Thanh hỏi: “Sư phụ, chúng ta muốn tìm hiểu gì?”
“Chuyện vào quan, và biến động lớn gần đây trong thiên hạ.”Trần Lão y đáp.
“Biến động thiên hạ?” Lục Thanh kinh ngạc. “Sư phụ định hỏi ở đâu?”
Chẳng lẽ sư phụ có quen biết trong Thanh Long Thành?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn.
Nhưng Trần lão y không trả lời trực tiếp mà lấy một vật ra đưa cho hắn xem.
“A Thanh, ngươi nhận ra thứ này chứ?”
Lục Thanh nhìn là nhận ra ngay: “Đây chẳng phải ngọc bài mà Chi Duệ tiên sinh đã tặng sư phụ sao?”
“Đúng. Vừa vào thành, ta cảm thấy bên trong ngọc bài có chút dao động.
Lúc nãy trong phòng ta lại cảm ứng được dao động đó đến từ một nơi trong thành.
Theo lời Chi Duệ tiên sinh từng nói, nơi đó hẳn là phân đường của Thiên Cơ Lâu.”
“Thì ra vậy.” Lục Thanh lập tức hiểu.
Thiên Cơ Lâu được xưng là tổ chức thông tin đứng đầu thiên hạ, tất nhiên phải dựng phân lâu khắp nơi để thu thập tin tức.
Đại thành như Thanh Long Thành chắc chắn có.
“Nếu vậy, sư phụ, chúng ta đi ngay thôi.”