Cuối cùng, khi Hồ Trạch Chi bước vào quán trọ nơi nàng dự định ở lại, trong đầu nàng vẫn còn hỗn loạn.
Còn Lục Thanh thì đã chọn phòng, sắp xếp hành lý xong xuôi rồi đi xuống đại sảnh quán trọ.
“Chưởng quầy, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Không dám nhận dạy bảo, khách quan xin cứ hỏi.”
Trong mắt chưởng quầy, Lục Thanh và mọi người đều là những vị khách hào phóng, đến nơi liền đặt phòng tốt nhất, không mặc cả nửa câu. Đối với ông, đó chính là khách quý thật sự.
“Trong trấn có hiệu thuốc nào đáng tin không? Ta cần mua dược liệu.”
“Khách quan muốn mua dược liệu ạ?” Chưởng quầy suy nghĩ một chút rồi đáp, “Trong Vân Lai trấn có hai y quán. Nếu muốn mua thuốc, khách quan có thể đến Nhân Thọ Đường.
Triệu đại phu ở Nhân Thọ Đường là người y thuật cao minh, danh tiếng nhất trấn chúng ta.
Ông ấy kê thuốc đều là giá thấp, chưa từng lừa ai bao giờ.”
“Nhân Thọ Đường, được rồi. Cảm tạ chưởng quầy.”
Nghe xong là Lục Thanh hiểu ngay: Nhân Thọ Đường chắc chắn danh tiếng tốt, dược liệu đáng tin cậy.
“Không có gì. Khách quan ra khỏi quán trọ, rẽ phải đi thẳng là thấy biển hiệu Nhân Thọ Đường.”
Rời quán trọ, Lục Thanh làm theo lời chỉ dẫn, rẽ phải rồi đi thẳng.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy Nhân Thọ Đường ở cuối con phố.
hắn bước vào trong.
Trong y quán lúc này không có nhiều bệnh nhân, chỉ có một tiểu đồ đệ đang gác quầy, chống tay ngáp ngủ.
Lục Thanh đưa tay gõ nhẹ hai cái lên mặt quầy.
“Sư phụ, con không ngủ gật…”
Tiểu đồ đệ giật bắn người, hoảng hốt nói.
Ngẩng lên nhìn thấy không phải sư phụ mình mà là người lạ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói với Lục Thanh: “Công tử dọa ta muốn hết hồn. ta tưởng sư phụ quay lại.”
“Ngại quá.”
Lục Thanh hơi áy náy, hắn không ngờ phản ứng của thiếu niên lại mạnh như vậy.
“Không sao, miễn không phải sư phụ về là được.” Tiểu đồ đệ cười gượng, rồi hỏi, “Công tử cần gì ạ? Khám bệnh hay lấy thuốc?
Nếu lấy thuốc thì công tử có đơn không? Còn nếu khám bệnh… chắc phải đợi.
Sư phụ ta và sư huynh đi chẩn bệnh ngoài rồi, chắc còn lâu mới về.”
“Ta muốn mua ít dược liệu. Đây là danh sách. Tiểu đại phu xem giúp có thể chuẩn bị được không?”
Lục Thanh lấy danh sách dược liệu đưa sang.
“Đừng gọi ta là tiểu đại phu, ta chưa xuất sư, không dám nhận. Sư phụ mà nghe được lại mắng nữa.”
Tiểu đồ đệ vừa nói vừa nhận lấy danh sách. Vừa nhìn qua, mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc: “Công tử muốn mua nhiều dược liệu như vậy ạ?”
Lục Thanh mỉm cười: “Bọn ta là khách lữ hành, biết chút y lý. Dược mang theo dùng hết rồi nên muốn bổ sung. Có vấn đề gì không? Y quán không có đủ dược liệu sao?”
“Các loại khác chắc không sao, nhưng đương quy và hoàng kỳ thì sắp hết rồi.
Lạ thật. Hôm nay vốn là ngày nông phu đưa dược liệu đến, vậy mà giờ vẫn chưa thấy.”
Tiểu đồ đệ vừa lầm bầm vừa xem danh sách.
Lục Thanh còn chưa kịp mở miệng thì từ ngoài đột nhiên có mấy người lao vào.
Vừa vào cửa, họ liền hô vang đầy vội vã: “Triệu đại phu đâu? Triệu đại phu có ở đây không? Cứu mạng, lão Vương bị rắn độc cắn rồi!”
Bọn họ đặt cáng xuống. Người nằm trên đó mặt mũi trắng bệch, đã hôn mê.
Ống quần bên phải bị cắt, đùi sưng to tím bầm, được buộc chặt bằng dây đỏ.
“Lý thúc, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lão Vương lại thành ra thế này?”
Tiểu đồ đệ giật mình, vội bỏ danh sách trên quầy và chạy ra.
“Tiểu Dịch, sao chỉ có mình cháu? Triệu đại phu đâu?” Lý thúc hỏi đầy gấp gáp.
“Sư phụ ta với sư huynh đi chẩn bệnh bên ngoài rồi, chưa về.”
“Cái gì, Triệu đại phu không có ở đây? Vậy phải làm sao? Lão Vương chiều nay lên núi hái thuốc, bị rắn độc cắn, giờ bất tỉnh rồi. Nếu không cứu gấp, e là khó qua khỏi!”
Lý thúc lo lắng đến mức đập mạnh vào đùi. Hắn nhìn sang tiểu đồ đệ: “Tiểu Dịch, cháu biết trị độc rắn không?”
“Ta? Không, ta không biết. Sư phụ không cho ta chữa bệnh!”
Tiểu Dịch hoảng hốt lùi lại.
Lý thúc cũng biết rõ thực lực của thằng bé, chỉ hỏi vì tuyệt vọng.
Hắn nghiến răng: “Đi, đưa lão Vương sang Phúc Thọ Đường. Tiền đại phu tuy lấy phí đắt và hơi ham tiền, nhưng y thuật cũng không tệ. Mau lên, có khi còn cứu được!”
Cả nhóm vội vàng định khiêng cáng đi.
Nhưng vừa xoay người, họ liền thấy một thiếu niên đã ngồi xổm cạnh cáng, tay cầm ngân châm đang chuẩn bị châm vào phần đùi tím đen sưng vù kia.
“Công tử, cậu làm gì vậy?!”
Lý thúc giật mình, định lao tới ngăn.
Nhưng chưa kịp đến gần, hắn đã cảm thấy trước người xuất hiện một lực vô hình, nhẹ mà kiên cố, chặn hắn lại, khiến hắn không tiến thêm được bước nào.
Thiếu niên cất giọng bình thản:
“Độc huyết trong người vị đại thúc này đã gần lên đến tim. Phải ép ra ngay. Nếu chậm một khắc, cho dù thần tiên giáng trần cũng khó mà cứu nổi.”